Một chiếc chiến thuyền đang đi về phía Bách Gia thư viện.
Mà ở phía xa, trong hư không có mấy bóng người đang nhanh chóng đuổi theo chiến thuyền này, mà mấy người kia, trên người đều mặc áo giáp màu vàng óng, bên ngoài khoác áo choàng, bên trên áo choàng có đồ án của một đầu Tam Túc Kim Ô.
Đây chính là Kim Ô Vệ của Chí Tôn Yêu Đình.
“Sở Cuồng Nhân đang ở trên chiến thuyền kia sao?”
“Ừm, nếu tình báo không sai, Sở Cuồng Nhân đang ở trên đó, tôn thượng có lệnh, nhất định phải dẫn hắn về.”
“Bên cạnh người này có Kiếm Quan bảo hộ, nhưng chúng ta đã mời người kia xuất thủ, lần hành động này, không thể sai sót.”
Kim Ô Vệ trao đổi.
Rất nhanh, đám Kim Ô Vệ đã đi tới trên không chiến thuyền, liên thủ thôi động yêu khí, ngăn cản chiến thuyền giữa không trung.
Ầm vang một tiếng, chiến thuyền một trận chấn động.
Mấy người Tuyết Cầm Tâm, Lam Vũ, Kiếm Quan đều nhìn về phía Kim Ô Vệ, trong mắt Kiếm Quan lướt qua một vệt dị sắc, “Há, Kim Ô Vệ?”
Chẳng lẽ là vì Thanh Loan Kính sao?
Kiếm Quan âm thầm nghĩ.
“Kiếm Quan.
.
.
Ngươi ở chỗ này, xem ra Sở Cuồng Nhân cũng ở trên thuyền, Yêu Chủ có lệnh, mời Sở đạo hữu về Yêu Đình một chuyến.”
Một tên Kim Ô Vệ từ tốn nói.
“Nếu ta cự tuyệt thì sao?”
Trong chiến thuyền, truyền ra một giọng nói đạm mạc.
Chính là Sở Cuồng Nhân.
“Xin Sở đạo hữu đừng làm khó chúng ta.”
Tên Kim Ô Vệ kia nhăn mày.
“Há, nghe lời này của các ngươi đi, nếu ta không nguyện ý, các ngươi sẽ dùng biện pháp mạnh, đúng không?”
“Đúng là có ý đó.”
“A, Kiếm Quan, đánh bọn họ lui đi.”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, hiện tại, hắn cũng không muốn đến Yêu Đình, có lẽ tương lai, hắn sẽ đi, nhưng không phải hiện tại.
Kiếm Quan bất đắc dĩ lắc đầu, “Được, hiện tại cũng đắc tội Chí Tôn Yêu Đình rồi, xem như công tử đã triệt để đắc tội Yêu tộc.”
Thần Long Đảo, Ngô Đồng Sơn, hai đại chủng tộc Thần Thú.
Chí Tôn Yêu Đình là tổ chức có quy mô lớn nhất của Yêu tộc, dường như tập trung hơn phân nửa cao thủ của Yêu tộc, có thể hiệu lệnh 99% Yêu tộc.
Cộng ba thế lực này lại, tương đương với toàn bộ Yêu tộc trên Thanh Lan Tiên giới, nhưng bây giờ, Sở Cuồng Nhân lại đắc tội hết.
Chuyện này không khác gì đắc tội toàn bộ Yêu tộc.
Ông ta cũng không nghĩ nhiều, đã lựa chọn đi theo Sở Cuồng Nhân, vậy ông ta sẽ không hối hận, chỉ có thể đi trên con đường này.
Ngay khi ông ta chuẩn bị động thủ, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một trận đao ý vô cùng cường đại, đao ý lạnh thấu xương, khiến ánh mắt Kiếm Quan trầm xuống, sau đó quay người nhìn về đỉnh núi phía xa.
Trên đỉnh núi.
Một nam tử trung niên ngạo nghễ mà đứng, sắc mặt lạnh lùng, bên hông treo một thanh trường đao vỏ trắng, phía trên khảm nạm bảo ngọc.
Người này đứng trên đỉnh núi, phong vân bốn phía giống như bị cỗ đao ý kinh khủng tuyệt luân kia đọng lại, im lặng bất động.
Trời và đất, dường như chỉ còn lại một người, một đao kia!
Ánh mắt Kiếm Quan trở nên ngưng trọng trước nay chưa có, “Không nghĩ tới ngươi cũng tới.
.
.
Đao Quan! !”
Đao Quan, Táng Kiếm Hải chi chủ, một trong Thất Quan!
Cũng là người năm đó đánh bại Kiếm Quan, thậm chí có thể nói, sau khi đánh bại Kiếm Quan, Đao Quan đã có xu thế đứng đầu trong Thất Quan.
“Ta nghe nói ngươi tái xuất, còn đi theo một tên tiên chủng trẻ tuổi, ta vốn cho rằng đây là một chuyện cười, nhưng hiện tại xem ra, ngươi thật sự đã đọa lạc đến tận đây, đi theo một tên tiên chủng, ngươi cũng xứng đứng hàng Thất Quan sao?”
Đao Quan đạm mạc nói.
Trường đao bên hông hắn ta ong ong cộng hưởng, đao ý khủng bố tàn phá hư không.
“A, đồ bỉ ổi vô sỉ nhà ngươi có thể lọt vào một trong Thất Quan, vì sao ta lại không thể?” Kiếm Quan khẽ cười một tiếng nói.
Ông ta đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng băng lãnh.
Trên người ông ta, kiếm ý tràn ngập, ầm vang va chạm với đao ý tràn ngập thiên địa kia, rung động hư không bốn phía.
Mọi người cảm giác, đao kiếm chi ý bốn phía dường như đã hóa thành thực chất liên tiếp đụng chạm, như muốn xé rách hư không.
“Thật khủng khiếp, đây chính là thực lực của đao kiếm chi đỉnh sao?”
“May mắn Yêu Chủ có dự kiến trước, để chúng ta đi mời Đao Quan tới, nếu không, dựa vào chúng ta, sợ rằng không làm gì được Kiếm Quan a.”
Mấy tên Kim Ô Vệ âm thầm líu lưỡi.
Mà trong chiến thuyền, Sở Cuồng Nhân cũng cảm giác được Đao Quan tồn tại.
“Đao kiếm chi tranh sao?”
“A, Kiếm Quan, đi làm chuyện ngươi nên làm đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
“Đa tạ công tử.”
Kiếm Quan khẽ vuốt cằm.
Bóng người ông ta lóe lên, lao về phía Đao Quan, đao và kiếm của hai người còn chưa tiếp xúc, nhưng đao kiếm chi ý đã khiến phong vân bốn phía cuồn cuộn, dường như bị cắt ra từng đạo vết kiếm vết đao.
Ầm vang một tiếng!
Ngọn núi cao mấy trăm ngàn trượng dưới chân Đao Quan bị đao kiếm chi ý kinh khủng này ảnh hưởng, ầm vang sụp đổ, nhấc lên bụi mù cuồn cuộn.
“Xem ra, ngươi đã khôi phục, đây chính là nguyên nhân ngươi đi theo hắn sao?” Đao Quan nói, hắn, đương nhiên là chỉ Sở Cuồng Nhân.
Kiếm Quan lại không trả lời chính diện, trong mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ, ngữ khí phức tạp hỏi: “Nàng, có khỏe không?”
“Rất tốt, chủ mẫu Táng Kiếm Hải, dưới một người, trên vạn vạn người, hưởng hết vinh hoa trên thế gian.” Đao Quan đạm mạc nói.
“A, vậy là tốt rồi.”
Kiếm Quan lắc đầu cười một tiếng.
Sau đó, trên người ông ta, kiếm ý lại tăng lên nữa, Thanh Liên tiên kiếm từ trong cơ thể bay lượn ra, từng đoá Thanh Liên liên tiếp nở rộ trong hư không.
Kiếm Quan cầm tiên kiếm trong tay, kiếm ý ngút trời, “Trận chiến năm đó ta thua không cam lòng, hôm nay, ta và ngươi lại phân thắng bại đi!”
“Ta không ngại lại đánh bại ngươi một lần!”
Trong mắt Đao Quan bắn ra tinh quang.
Keng một tiếng, trường đao bên hông ra khỏi vỏ, đó là một thanh đao toàn thân hiện ra thanh quang, chuôi đao giống như miệng mãng xà há lớn.
Đao ra khỏi vỏ, đao ý vốn bá đạo lại nhiều hơn mấy phần hung tàn.
“Một trong ba đại danh đao của Táng Kiếm Hải, Thanh Mãng, a, thanh đao này vẫn có sát khí cuồn cuộn như vậy.” Kiếm Quan cười nhạt một tiếng nói.
Lời nói rơi xuống, thân ảnh hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Trong cái chớp mắt tiếp theo.
Giữa thiên địa bộc phát một trận nổ như tiếng sấm rền!
Đao và kiếm, va chạm ở một chỗ, tiên nguyên hóa thành đao kiếm chi khí tung hoành thiên địa, chỉ thấy tầng mây lăn lộn, lại bị đao kiếm chi khí ngăn cách ra, hình thành một vết rách to lớn kéo dài mấy trăm vạn dặm!
Thời khắc này, bầu trời, dường như, đã nứt ra!
“Ực ực.
.
.”
Tuyết Cầm Tâm bị dọa đến nuốt một ngụm nước miếng, mẫu thân của nàng cũng là một trong Thất Quan, nhưng chưa bao giờ triển khai thực lực dọa người như vậy trước mặt nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chiến đấu khủng bố như vậy!
“Đây chính là tiên nhân đỉnh phong chi chiến sao?”
Tuyết Cầm Tâm thầm nói.
Kiếm Quan và Đao Quan chi chiến, đương nhiên đặc sắc tuyệt luân.
Nhưng Kim Ô Vệ lại không phải người quan chiến, bọn họ nhìn về phía chiến thuyền, trong mắt lộ ra một vệt băng lãnh.
“Sở đạo hữu đã không phối hợp, vậy đừng trách chúng ta.”
Mấy tên Kim Ô Vệ đồng thời xuất thủ.
Đám Kim Ô Vệ này, kém nhất cũng có thực lực của hư tiên, vừa ra tay đã đánh vỡ lồng khí phòng ngự trên chiến thuyền, phóng về phía Sở Cuồng Nhân.
“Các ngươi đúng là làm càn!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Trong gian phòng của Sở Cuồng Nhân lập tức tuôn ra Đế khí kinh khủng, đánh bay mấy tên Kim Ô Vệ đang phóng về phía hắn.
Thậm chí tu vi kém một chút, đã hóa thành sương máu nổ tung tại chỗ.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cửa phòng mở ra.
Chỉ thấy Sở Cuồng Nhân mặc một bộ bạch y, chậm rãi đi ra.
Lúc đưa tay, Đế khí khủng bố dung hợp với bản nguyên chi lực, hóa thành một bàn tay lớn màu vàng óng, bắt lấy mấy tên Kim Ô Vệ, năm ngón tay hơi dùng lực nắm lại, ầm vang một tiếng, mấy tên Kim Ô Vệ vẫn lạc tại chỗ!