Thư viện sắp xếp chỗ ở xong xuôi cho mấy người Sở Cuồng Nhân, Kiếm Quan.
Còn chuyện dạy học sự tình, thì không có lời gì rõ ràng, đối với dạy học, Kiếm Quan cũng không quan tâm.
Chỉ điểm một đám hậu bối, đối với ông ta mà nói là chuyện cực kỳ đơn giản.
Ngày thứ hai.
Sở Cuồng Nhân đi đến Biển Sách của Bách Gia thư viện.
Biển Sách, thật ra chính là Tàng Thư Lâu của Bách Gia thư viện, nhưng lấy tên là Biển Sách, có thể thấy nơi đây lưu trữ văn thư rất phong phú.
Trông coi Tàng Thư Lâu, chính là một nữ tử tướng mạo thanh tú.
Người này là Tứ tiên sinh của thư viện.
Nàng ngồi trước cửa Biến Sách, cầm trong tay một bản điển tịch đang đọc, nhìn thấy Sở Cuồng Nhân tới, khẽ vuốt cằm.
Sở Cuồng Nhân cũng đáp lễ lại.
Hắn nhìn thoáng qua quyển điển tịch trong tay Tứ tiên sinh, đó là một bản sách thuốc, chẳng lẽ Tứ tiên sinh này lại am hiểu y thuật?
“Thư viện tiên sinh, ai cũng có sở trường riêng, ta nghiên cứu y thuật, thương tổn của Kiếm Quan, ta đã từng xem qua, nhưng lại bó tay không có cách nào, Sở đạo hữu có thể chữa trị tốt, nếu có cơ hội, ta sẽ lĩnh giáo một phen.”
Tứ tiên sinh cười nhạt nói.
“Được.”
Sở Cuồng Nhân cũng không cự tuyệt.
Hắn đi vào Biển Sách, nhìn vô tận văn thư lưu trữ trong này, không khỏi tán thưởng, nghe nói chuyên môn có thư đồng của Thư Viện ở các các nơi sưu tập điển tịch mới, không ngừng mở rộng quy mô cho Biển Sách.
Cho nên nói, Biển Sách còn đang không ngừng gia tăng.
Cho dù là tiên nhân, muốn xem tất cả sách nơi này cũng không phải một chuyện đơn giản, đừng nói đến chuyện hiểu thấu đáo.
Đây là chuyện ngay cả tiên nhân cũng không làm được.
Niệm lực của Sở Cuồng Nhân khẽ động, toàn bộ danh sách sách trong Biển Sách lập tức hiện trong đầu hắn, trận pháp, đan đạo, phù văn, dị văn, địa lý Thiên Văn, tướng thuật, sách thuốc, Kỳ Môn Độn Giáp, tu hành điển tịch.
.
.
Có thể nói là phong phú toàn diện, thâu tóm trăm nhà.
Biển Sách chính là một tòa bảo tàng tri thức mà tu sĩ tầm thường khó có thể tưởng tượng được!
Trong mắt Sở Cuồng Nhân lộ ra dị sắc, hắn dùng niệm lực tiếp tục cảm giác một hồi, nhưng cũng không lâu lắm, lông mày không khỏi cau lại.
Hắn tới đây, là muốn tìm biện pháp tự sáng tạo bản nguyên.
Mặc dù sách trong Biển Sách nhiều không kể xiết, nhưng không có kiến thức về phương diện này.
Nghĩ một chút cũng đúng, tự sáng tạo bản nguyên, chuyện này chưa từng nghe thấy trong Tiên giới, sao có điển tịch ghi chép được.
Hắn lắc đầu, “Chuyện này, đã sớm nằm trong dự liệu, nếu không có, vậy thì để ta tới khai sáng đi.”
Hắn cũng không cảm thấy nhụt chí.
Khai sáng bản nguyên, cần lượng lớn lý luận tri thức chèo chống, tri thức trong Biến Sắc, vừa vặn có thể trở thành lương thực của hắn.
Cũng không thể, đến không chuyến này a?
Hắn lấy ra một bản điển tịch, bắt đầu đọc, tốc độ đọc của hắn rất nhanh, niệm lực khẽ động, vô số văn tự trong một quyển sách ghi lại sẽ tự động hiện lên trong đầu hắn.
Nhưng đây chỉ là đọc văn tự, nếu muốn triệt để tìm hiểu thấu đáo, vậy phải xem ngộ tính của Sở Cuồng Nhân.
Trùng hợp chính là, phương diện cường đại nhất của Sở Cuồng Nhân, chính là ngộ tính.
Ba hồn thiên, địa, nhân đều xuất hiện, tốc độ hắn lĩnh hội điển tịch trong Biển Sách nhanh đến kinh người, trong vòng một ngày đã xem hết trăm bản điển tịch, hơn nữa còn không phải đơn thuần ghi nhớ, mà là thấu triệt tất cả.
Cách đó không xa, Tứ tiên sinh cau mày.
Đương nhiên nàng cũng chú ý tới hành động của Sở Cuồng Nhân, nhìn sách như vậy có thể học được cái gì chứ? Hay là, hắn đang tìm cái gì?
Tứ tiên sinh không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Rất nhanh.
Mười ngày trôi qua.
Trong vòng mười ngày Sở Cuồng Nhân đã đọc hơn ngàn bản điển tịch, trong đó dính đến đủ loại lý luận tri thức.
Đan, phù, trận, khí, kiếm...!Sở học của hắn vốn rất nhiều, đối với hắn mà nói, những thứ này cũng có tác dụng nhất định.
Bất tri bất giác, hắn đã đắm chìm trong Biển Sách, như một khối bọt biển điên cuồng hấp thu tri thức.
Thời gian dần trôi qua, trên người hắn dần xuất hiện quang hoa kì lạ, quang hoa kia huyền diệu bất phàm, giống như ẩn chứa vô số tự phù.
Tứ tiên sinh thấy thế, đồng tử co rụt lại, “Dị tượng này là.
.
.
Bụng có thi thư khí tự hoa! ! Chỉ có tu sĩ học thức thiên nhân mới có thể sinh ra dị tượng như vậy, vậy mà Sở đạo hữu cũng có? !”
Bụng có thi thư khí tự hoa.
Tu sĩ có học thức phong phú, trên người sẽ có một loại khí chất không giống người thường, học thức càng phong phú, loại khí chất này càng lộ ra rõ ràng.
Thậm chí có thể ngưng tụ ra dị tượng.
Cũng chính là dị tượng thi thư khí tự hoa trên người Sở Cuồng Nhân bây giờ.
“Từ xưa đến nay, không có mấy người có dị tượng như vậy, trong thập nhị tiên sinh, chỉ có đại tiên sinh mới có.”
“Không nghĩ tới, Sở Cuồng Nhân tìm hiểu trong Biển Sách mới mười ngày đã có dị tượng này, chẳng lẽ hắn trời sinh là người đọc sách sao? !”
Tứ tiên sinh có chút kinh nghi bất định nói.
Nàng thông báo việc này với các vị tiên sinh khác.
Sau đó không lâu, đám người Đại tiên sinh, Nhị tiên sinh tề tụ trong Biển Sách, nhìn trên người Sở Cuồng Nhân phát ra quang hoa, không nhịn được kinh thán.
“Thật sự là bụng có thi thư khí tự hoa, người này, trời sinh là người đọc sách a, hắn đọc sách đều hóa thành nội tình của hắn.”
“Không tầm thường a.”
“Người này đến Bách Gia thư viện ta là đúng rồi.”
“Đừng quấy rầy hắn.”
Các tiên sinh vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không tiến lên quấy rầy.
Theo thời gian trôi qua, Sở Cuồng Nhân càng ngày càng đọc nhiều sách, quang hoa trên người hắn cũng càng ngày càng thịnh.
Một tháng sau, quang hoa trên người Sở Cuồng Nhân dần thu liễm, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, “Thu hoạch, coi như không tệ.”
Biển Sách có rất nhiều sách, hắn còn chưa xem hết, thậm chí khả năng vẫn chưa tới 1%, nhưng chỉ như vậy đã khiến hắn có không ít thu hoạch.
Liên tục đọc sách trong một tháng, chuyện này khiến hắn tiêu hao rất nhiều tâm thần, cho nên hắn quyết định trở về nghỉ ngơi mấy ngày trước, sau đó lại tới.
Lúc đi ra Biển Sách, hắn phát hiện ánh mắt Tứ tiên sinh nhìn về phía hắn có chút quái dị, không khỏi hiếu kỳ, “Tứ tiên sinh, sao vậy?”
“Không có.”
Tứ tiên sinh lắc đầu.
Nàng không nhìn thấu vị tiên chủng trẻ tuổi trước mắt này, rõ ràng tu hành ra dị tượng người đọc sách tha thiết ước mơ, nhưng bản thân đối phương lại không thèm để ý chút nào.
Dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
“Vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, lập tức quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt Tứ tiên sinh có chút phức tạp nói: “Có lẽ chính vì tính tình đạm bạc này, mới khiến hắn tìm hiểu ra dị tượng thi thư khí tự hoa.”
Trên đời, phần lớn người đọc sách đều không phải chân chính thích đọc sách, chỉ vì danh lợi mà đọc.
Phàm nhân mười năm gian khổ học tập, chỉ vì muốn danh mãn thiên hạ.
Mà tu sĩ đọc sách, trăm năm nghiên cứu, ngàn năm cảm ngộ, cũng chỉ muốn nghiên cứu ra tu hành pháp cường đại hơn.
Ngay cả nàng, đợi trong Biển Sách mấy ngàn năm, không phải cũng chỉ muốn y thuật của mình nâng cao một bước thôi sao.
Người đọc sách có thể đạm bạc với công danh lợi lộc, ít càng thêm ít.
.
.
“Bụng có thi thư khí tự hoa, không ngờ lần này vào Biển Sách lại có thu hoạch này, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.”
Sở Cuồng Nhân trở lại chỗ ở, phát hiện cảm ngộ của mình sinh ra dị tượng, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên, có chút hài lòng.
Dị tượng này, có thể trợ giúp mình đọc sách tốt hơn.
Dựa vào suy đoán của hắn, hắn tìm hiểu ra dị tượng này, là vì ngộ tính của hắn quá mạnh, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng hấp thu quá nhiều tri thức, nên mới diễn hóa ra dị tượng này.
“Còn phải đến Biển Sách nữa.”
“Không biết nếu ta tìm hiểu thấu đáo tất cả văn thư hiện hữu trong Biển Sách, dị tượng này, sẽ tiến hóa đến cấp bậc nào đây?”
Sở Cuồng Nhân có chút hiếu kỳ nghĩ..