Ân Hồng Hoa đối đầu với Lâm Viêm, chiến lực của hai bên không kém bao nhiêu.
Hơn nữa, còn chưa tiến vào Tiên Đảo thăm dò, bại lộ quá nhiều át chủ bài là hành động không khôn ngoan, Ân Hồng Hoa cũng biết điểm này, lần này xuất thủ, cũng chỉ muốn thử thực lực của thiên mệnh chi tử mà thôi.
Sau khi đánh không sai biệt lắm, Ân Hồng Hoa thoát ra.
“Hừ, lần này, buông tha ngươi trước!”
Lâm Viêm hừ lạnh một tiếng nói.
“Ai buông tha ai cũng không biết đâu.”
Ân Hồng Hoa cười nhạo nói.
Hai người dừng tay, cách đó không xa, lại có một chiếc chiến thuyền lướt đến.
Mà trên chiến thuyền này là một đám đệ tử của Bách Gia thư viện, mọi người ở đây cũng nhận ra đó là thuyền của thư viện.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người có chút ngưng trọng.
“Người kia có đến không?”
“Thư viện.
.
.
Nghe nói người kia đã làm tiên sinh trong thư viện, lần này Bồng Lai hiện thế, người kia, chắc hẳn cũng đến đi.”
“Người nghịch thiên phạt tiên.
.
.”
Mọi người vô cùng mong mỏi.
Ánh mắt đám tiên chủng lộ ra ngưng trọng.
Ân Hồng Hoa cũng tràn đầy mong đợi nhìn về phía chiến thuyền thư viện.
Nhưng khi ánh mắt mọi người đảo qua đám người trong thư viện, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, người kia, không ở.
“Lần này người của thư viện đến cũng không tầm thường, ba vị tiên sinh dẫn đội, ba người này, đều là tiên nhân, còn có tiên chủng Vương giả như Cố Lưu Phương và Cổ Vô Tình, không hổ là đạo thống Tiên Cổ.”
“Đúng vậy, nhưng không thấy người kia.”
“Người kia không ở, luôn cảm giác thất sắc đi không ít.”
Trên chiến thuyền của Táng Kiếm Hải.
Đao Vương cau mày, chậm rãi đứng dậy, một cỗ đao ý mạnh mẽ bá tuyệt thấu thể mà ra, nhìn chăm chú người của thư viện, “Sở Cuồng Nhân ở đâu, Bồng Lai Đảo hiện thế, không có đạo lý hắn không tới được.”
“Thập tam tiên sinh đang bế quan.”
Tứ tiên sinh từ tốn nói.
“Bế quan? Bồng Lai đảo hiện thế, hắn lại đang bế quan, nói đùa cái gì? Hắn định làm con rùa đen rút đầu sao? !”
Trên người Đao Vương bắn ra kiếm oán niệm chi khí màu xám.
Trong mắt, dần lộ ra vẻ bạo ngược.
Đại tiên sinh nhìn hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Nghe nói trong Táng Kiếm Hải có một môn đao đạo tà pháp, tên là A Tị Đạo Tam Đao, là cấm kị của Táng Kiếm Hải, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là đã tu hành môn công pháp này.”
“Phải thì như thế nào? Ta tu hành A Tị Đạo Tam Đao, cường nạp kiếm oán niệm chi khí, vì muốn đánh bại Sở Cuồng Nhân, ta mặc kệ hắn bế quan thật hay bế quan giả, mau gọi hắn ra cho ta!”
Vẻ bạo ngược trong mắt Đao Vương càng ngày càng nồng đậm, đao ý bốn phía ngang dọc, giống như có vô số ác quỷ tu la cầm kiếm đang gầm thét.
“Bằng ngươi cũng muốn đánh một trận với Vương? Buồn cười.”
Lúc này, một giọng nói đạm mạc vang lên.
Chỉ thấy Ân Hồng Hoa cầm thương, chậm rãi đi tới.
Nghe thấy giọng nói của nàng, trong mắt Lam Vũ lộ ra kinh hỉ.
“Hồng Hoa! Thật sự là ngươi!”
“Lam Vũ, đã lâu không gặp.”
Ân Hồng Hoa nhìn về phía Lam Vũ, cảm giác được khí tức của đối phương bây giờ không hề kém mình, nếu mình không đạt được Tiên giới ý chí, trở thành thiên mệnh chi tử, chỉ sợ sẽ bị đối phương bỏ xa lại phía sau.
“Xem ra, ngươi cũng có kì ngộ.”
“Không phải ngươi cũng thế sao.”
Lam Vũ cười nói.
Đồng hương gặp gỡ, hai người đều có nhiều chuyện muốn nói với nhau.
“Thiên mệnh chi tử sao? Ta không ngại giết ngươi ở đây trước, sau đó chiếm Thiên Mệnh của ngươi!” Đao Vương băng lãnh nói.
“Thử một chút?”
Trường thương của Ân Hồng Hoa chỉ ra.
Lam Vũ cũng băng lãnh nhìn về phía Đao Vương, “Ngày xưa bị công tử một chiêu đánh bại, chỉ khi công tử không có ở đây mới dám ra mặt ầm ĩ, nếu công tử ở đây, một ý niệm trong đầu đã có thể giết ngươi rồi!”
Khí tức hai nữ lưu chuyển, uy áp mạnh mẽ tuyệt luân.
“Không sai, nếu tiên sinh ở đây, bại ngươi chỉ cần nhất niệm.”
“Chỉ bằng ngươi cũng xứng là địch với tiên sinh sao?”
“Không biết lượng sức.”
Mấy người Cố Lưu Phương, Cổ Vô Tình cũng mở miệng nói.
Mọi người không khỏi tấm tắc tán thưởng.
Những người này, mỗi người đều là tuyệt đỉnh tiên chủng, thậm chí còn có mấy người là tiên chủng Vương giả, thiên mệnh chi tử.
Nhưng những người này, mỗi người đều vô cùng tôn sùng Sở Cuồng Nhân.
Chuyện này khiến vô số tu sĩ chưa từng gặp Sở Cuồng Nhân hiếu kỳ tới cực điểm, rốt cuộc đó là nhân vật phong hoa tuyệt đại đến bực nào?
“Khốn khiếp! !”
Đao Vương bị mọi người hạ thấp như thế, vẻ bạo ngược trong mắt như muốn phun ra ngoài, trường đao bên hông đã rung động.
Ngay khi hắn ta sắp không khống chế nổi tâm tình mình, muốn động thủ, một người đi tới bên cạnh hắn ta, ấn hắn ta xuống.
Đây là một trung niên mặc áo đen, khuôn mặt kiên nghị, trên người lộ ra một cỗ đao ý trầm ổn, giống như một tòa núi lớn.
“Sở Cuồng Nhân không ở đây, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc động thủ, thu liễm tâm tình của ngươi, đừng bị kiếm oán niệm chi khí khống chế.”
Trung niên áo đen từ tốn nói.
“Ta hiểu được, thúc phụ.” Đao Vương hít sâu một hơi, lúc này mới dần dần thu liễm tâm tình, hắn ta hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa.
Lúc này nữ tử mặc cung trang đi lên chiến thuyền của thư viện.
Nhìn thấy nàng, sắc mặt mấy người Đại tiên sinh ngưng tụ.
Cường giả tuyệt đỉnh, thậm chí không kém hơn viện trưởng!
Đại tiên sinh ngưng trọng nghĩ.
“Các hạ là.
.
.”
“Bái kiến chư vị tiên sinh, ta là Ngọc Thanh Tiên Môn Cung Nguyệt, cũng là sư tôn của Hồng Hoa.” Cung Nguyệt cười nhạt nói.
“Thì ra là Ngọc Thanh Tiên Môn tiền bối, thất lễ.”
Đại tiên sinh chắp tay hành lễ, Ngọc Thanh Tiên Môn, giống như Bách Gia thư viện, nguồn gốc từ thời Tiên Cổ, mà Cung Nguyệt, chính là đệ nhất Ngọc Thanh Tiên Môn chi chủ, ngày thường thâm cư không ra, rất ít người biết rõ.
Theo các đạo thống Tiên cấp vừa đến, mọi người cũng bắt đầu tiến vào Bồng Lai Đảo thăm dò, nhưng phần lớn là mỗi người tự hành động.
Hành động liên hiệp duy nhất chính là.
.
.
“Phong tỏa Bồng Lai Đảo, các tu sĩ còn lại không được đi vào!”
“Bất luận là thế lực nào ngoài đạo thống Tiên cấp, nếu dám tới gần phạm vi ngàn dặm quanh Bồng Lai Đảo, giết không tha! !”
“Những người nhỏ yếu kia, cũng đừng lẫn vào chuyện này.”
Các đại đạo thống Tiên cấp phái người liên hợp lại, bố trí cấm chế dày đặc bên ngoài Bồng Lai Đảo, ngăn cách các tu sĩ còn lại ở bên ngoài.
Thậm chí một số tu sĩ đang thăm dò trong Bồng Lai Đảo cũng ngại uy thế của đạo thống Tiên cấp, không thể không lui ra.
Chiến trường Tiên Cổ hiện thế, bởi vì quy mô địa vực quá lớn, các đạo thống Tiên cấp cũng không dễ phong tỏa, lúc này mới tùy ý để đông đảo tu sĩ đi vào thăm dò.
Nhưng lần này Bồng Lai Đảo chỉ là mảnh vỡ, các đạo thống Tiên cấp liên hợp lại đủ để phong tỏa, bọn họ sẽ không dễ dàng để những người khác chen chân.
Mặc dù đám tu sĩ còn lại kêu khổ thấu trời, nhưng cũng không thể tránh được.
Ai bảo bọn họ không có bối cảnh, không có thực lực chứ?
“Chậc chậc, đúng là bá đạo.”
Ân Hồng Hoa nói.
“Đây chính là hiện thực, cho dù là đạo thống Tiên Cổ cũng không thể thay đổi được hiện thực.” Cung Nguyệt bất đắc dĩ cười nói.
“Được rồi, tiến vào thăm dò trước đi.”
Các đại đạo thống khí thế hừng hực tiến vào thăm dò Bồng Lai Đảo.
Mà ở phía xa ngàn tỉ dặm.
Trong Bách Gia thư viện.
Chỗ ở của Sở Cuồng Nhân, vô tận linh khí dâng trào hội tụ, đạo âm truyền xướng, có Chứng Pháp Chi Ấn ngưng tụ mà thành.
Sau đó không lâu, dị tượng tiêu tán.
Cửa phòng kẽo kẹt mở ra.
Một cỗ tửu khí phun ra ngoài, mà nương theo tửu khí đi ra, còn có một thanh niên mặc áo trắng.
Thanh niên này, mắt say mông lung, trên gương mặt tuấn dật còn hiện lên vệt đỏ ửng, vô thức gọi một tiếng, “Lam Vũ, mang cho ta chậu nước tới đây.”
Nhưng trong viện, không người đáp lại.
Thậm chí ngay cả dị tượng Chứng Pháp Chi Ấn cũng không hấp dẫn nửa bóng người đến, đối với người trong thư viện, bọn họ đã sớm không cảm thấy kinh ngạc với dị tượng này rồi.
Mà trên thực tế, cũng không kém nhiều.
Sở Cuồng Nhân tạo thành vô số dị tượng, đệ tử và lão sư trong thư viện sớm đã chết lặng.
Không phải mấy cái Chứng Pháp Chi Ấn thôi sao?
Có gì đáng ngạc nhiên chứ.