Quý Thương là Tam Cung Chủ của Băng Cung năm đó, biết rất rõ nước sau lưng sâu bao nhiêu.
Hắn biết, công tử của nhà họ Văn Nhân đến Gia Vương đạo trường lý lịch trộn lẫn.
Đối với việc hắn ngang ngược hống hách vẫn luôn mắt nhắm mắt mở.
Nghĩ đến Khương Thành cũng chẳng phải người an phận, hắn cảm thấy vẫn cần mình nhắc nhở một chút.
Lỡ như hai người này đụng độ nhau, không biết sẽ gây ra rắc rối gì.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn đến chậm một bước.
Thấy Văn Nhân Tư Hải và ba vị Tiên nhân Thượng Đình còn lại rút binh khí vây Khương Thành, hắn suýt nữa bị hù đến hồn phi phách tán.
Quả nhiên sợ cái gì là đến cái đó mà.
Mới có một chút, mới đi có một chút thôi mà!
Cảnh tượng mà mình không muốn thấy nhất đã xảy ra rồi.
“Còn không nhanh chóng cất binh khí!”
Uy áp cường giả chí tôn trên người hắn phân tán bốn phía, đơn độc lướt qua Khương Thành và Văn Nhân Tư Hải, làm mấy người khác không ngẩng đầu lên được.
Không có cách nào, hắn vẫn không thể trêu chọc hai người này được.
Thậm chí còn không dám trách mắng trước mặt.
Chỉ có thể xông đến điên cuồng gầm gừ với ba vị Tiên nhân Thượng Đình còn lại thôi.
“Các người muốn làm gì?”
“Ra tay ở Gia Vương đạo trường, điên rồi à?”
“Muốn bị đạo trường xóa tên hay muốn bị bổn tọa phế truất thẳng tay?”
Tùy là tay sai của Văn Nhân Tư Hải, nhưng ba người kia còn chưa có sức mạnh trực tiếp gọi nhip với Đại chủ quan.
Nếu thật sự bị đạo trường xóa tên, vậy đời này của bọn họ không có hy vọng vào Thiên Cung.
Dù Văn Nhân Tư Hải dẫn dắt cũng không có tác dụng, đời này không được làm Tiên Quan.
Ba người vội vàng thu lại khí thế, cất binh khí, ngoan ngoãn lùi về sau.
Còn Văn Nhân Tư Hải không như thế.
Hắn quay đầu nhìn Quý Thương một cái, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo vênh vênh váo váo.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Đại chủ quan!”
Hắn nói nước đôi, hỏi vặn lại: “Sao vậy, Đại chủ quan ngươi muốn thiên vị hắn?”
“Hay là nói, ngươi muốn kết thù với nhà họ Văn Nhân ta?”
Cái chuyện chụp mũ như này, Quý Thương không thể thừa nhận được.
Nhưng hắn cũng không ăn chay.
Dễ dàng chụp mũ ngược lại.
“Ngươi có ý gì đây, Gia Vương đạo trường không được đánh nhau, đây là quy tắc Thiên Cung đặt ra, chẳng lẽ ngươi muốn cố ý chống lại quy tắc của Thiên Cung?”
Tuy Văn Nhân Tư Hải hung hăng ngang ngược, nhưng tội danh chống lại quy tắc của Thiên Cung, hắn cũng không nhận được.
Đừng nói là hắn, dù là ông nội hắn là Văn Nhân Đạo Tôn cũng không dám hiên ngang tuyên bố mình muốn chống đối Thiên Cung.
“Được!”
Vị bá tổng này không một hơi mà qua được, chỉ có thể chỉ chỉ Khương Thành.
“Ngươi đợi đó cho ta.
”
“Đừng nghĩ ở đây không thể ra tay, thì ngươi có thể chạy trốn.
”
“Ta có nhiều thủ đoạn bóp chết ngươi!”
Khương Thành mỉm cười gật đầu: “Cố lên, ta rất mong đợi.
”
Thấy hắn không hề sợ chút nào, Văn Nhân bá tổng tức giận đến nỗi ngực khó chịu, muốn ăn tươi tên nhóc này.
Hắn hít sâu mấy hơi, cố gắng ổn định tâm trạng.
Cuối cùng, lại đặt sự chú ý trên người Thu Vũ Tuyền lần nữa.
Vừa nãy tốn nhiều như vậy, không thể tốn vô ích được chứ?
Chí ít cũng phải nắm được nữ nhân này.
“Vũ Tuyền Tiên Tử…”
Hắn cứng nhắc nặn ra một nụ cười: “Sau này, ta đưa ngươi tham quan Gia Vương đạo trường này, ta tin rằng, ngươi sẽ nể mặt ta nhỉ?”
Thu Vũ Tuyền vô cùng đau đầu.
Hậu quả của việc nhận đồ của người khác đến rồi.
Bây giờ muốn từ chối cũng không từ chối được.
“Ta…”
“Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi có phần quyết định ở đây sao, còn không mau về cho ta?”
Lần cuối cùng Thành Ca xuất hiện ngang xương kéo nàng ra sau lưng.
Lần này, Văn Nhân Tư Hải cũng chịu hết thấu.
“Ngươi muốn chết?”
Hắn lại triệu đạo khí và bí bảo ra, ánh mắt như muốn cắn người.
“Ta mời Vũ Tuyền Tiên Tử, liên quan gì ngươi, ngươi muốn chết đúng không?”
Đến cả Quý Thương cũng không nhịn được mà truyền tin khuyên Khương Thành.
“Ngươi điên rồi sao, còn muốn kích thích hắn nữa?”
“Ngươi làm như vậy, thật sự sẽ bị Văn Nhân Thế Gia truy sát đến độ muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được đấy!”
“Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, dừng đúng lúc đi…”
Khương Chưởng Môn không phản ứng lại với hắn.
Mà xua xua tay với Văn Nhân bá tổng.
“Xin lỗi, quên nói với ngươi chuyện này.
”
Hắn cười mỉm chi, vỗ vỗ vai gầy của Thu Vũ Tuyền: “Nàng là thị nữ của ta, ngươi nói xem có liên quan đến chuyện của ta không?”
“Bây giờ ta để thị nữ của ta quay về làm ấm giường trước cho ta, không có vấn đề nhỉ?”
Nói xong hắn đẩy Thu Vũ Tuyền một cái.
Làm cái gì mà ngớ người ra vậy, nhanh nhẹn lên xem nào, chẳng tự giác gì cả!”
Thu Vũ Tuyền bị hắn đẩy ra, tỏ vẻ đời này chưa từng cảm thấy hai từ “thị nữ” lại êm tai đến vậy.
Rõ ràng cái tên này đáng ghét như thế.
Nhưng lúc này, hắn lại chân thành giải vây giúp mình!
Chuyện này khiến nàng không biết phải đánh giá thế nào.
Mà Văn Nhân Tư Hải đối diện đã hóa đá ngay tại chỗ.
Mãi đến khi Thu Vũ Tuyền thật sự như con lừa dưới sườn dốc, chạy vào trong động phủ của Thành Ca, cuối cùng hắn mới phản ứng lại.
“Ngươi nói cái gì?”
“Nàng là thị nữ của ngươi?”
“Ngươi đang chơi ta à?”
Người có dung mạo và tính tình như Thu Vũ Tuyền, lần đầu tiên hắn thấy trong đời này.
Có thể nói, dù nàng mới Đế cảnh ngũ trọng, tuy xuất thân cực thấp, nhưng dù là mấy công chúa, quý nữ, thánh nữ nào đứng cùng nàng cũng sẽ ủ ê thất sắc, bị nàng làm lu mờ.
Có những thứ là bẩm sinh rồi.
Nữ nhân như vậy, sao có thể khuất phục, trở thành thị nữ của người khác?
Thành Ca làm ra vẻ lấy làm tiếc nhún nhún vai.
“Sự thật là vậy, nếu ngươi không tin, có thể đến Đại điện sát hạch bên kia hỏi thăm thử.
”
“Cách đây không lâu nàng còn đang bóp chân cho ta, cả đám người đều thấy.
”
Cái này!
Văn Nhân Tư Hải như bị sét đánh.
Nên người vừa nãy mình coi là nữ thần, thật ra chỉ là một thị nữ của người khác?
Còn vì làm một thị nữ rung động mà tiêu hao toàn bộ gia sản.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, Văn Nhân Thế Gia sẽ vì đó mà đội quần!
Hắn tức run người, tay trái giật giật, cả buổi chẳng nói được chữ nào.
Mà vẻ mặt ba Tiên nhân Thượng Đình phía sau càng ngượng ngập hơn, không dám nói ở đây, cũng không dám truyền tin.
Lúc này dù ai nói gì không hay, cũng sẽ luân hồi thành đối tượng để Văn Nhân bá tổng trút giận đúng không?
Quý Thương vô tình cười lên nỗi đau của người khác.
Dù như vậy không phúc hậu chút nào, nhưng Văn Nhân Tư Hải vào Gia Vương đạo trường bao nhiêu năm rồi, lần đầu bị người ta bẫy như vậy, mà còn chưa chỉ trích công khai.
Nếu như để Tiên Quan khác trong đạo trường thấy, không chừng đều thầm ăn mừng một mình nhỉ?
Dù sao mấy năm nay Văn Nhân Tư Hải đã khiến người người trong đạo trường căm ghét từ lâu.
Có lẽ, cũng chỉ có tên điên không kiêng nể gì như Khương Thành mới có thể trị hắn?
Nhưng hậu quả chuyện này không thể đoán được!
“Ngươi giỏi lắm, đợi đó cho ta!”
Cuối cùng, Văn Nhân bá tổng ôm theo cục tức và thù hận rời khỏi hiện trường.
Hắn vừa đi, Quý Thương kìm không được mà cằn nhằn.
“Ngươi trêu chọc ai không được, cứ khăng khăng trêu hắn làm cái gì hả?”
“Bối cảnh của hắn vượt xa tưởng tượng của ngươi đó, mạnh hơn kẻ thủ đối đầu với ngươi năm đó vô số lần.
”
Thấy Thành Ca còn trưng ra vẻ mặt không hề gì, hắn khổ sở van nài luôn.
“Lão đại, thời kì đổi mới rồi, ngươi có thể khiêm tốn chút không?”