Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Kế hoạch mượn đao giết người này của Văn Nhân Tư Hải rất có tính khả thi.

 
Thành Cả quả thật không phải người khiêm tốn yên phận.

 
Mà Khê Vũ Chí Tôn cũng không phải là người dễ nói chuyện.

 
Hai người này nếu đụng mặt nhau thì không cần châm ngòi cũng có thể tự động nảy sinh xung đột.

 
Nhưng kế hoạch này của bốn người bọn họ đã qua vài ngày rồi, tưởng tượng rất nhiều tình huống có thể xảy ra, sắp xếp rất nhiều thủ đoạn gây xích mích, vẫn không thể sử dụng được.

 
Nguyên nhân rất đơn giản, Khương Thành vẫn không rời khỏi động phủ.

 
Tên này hoàn toàn không có dự định sẽ tu luyện cho tốt.

 
Bây giờ hắn chỉ là đang đợi tiên bổng của Tiên nhân Thượng Đình phát xuống mà thôi.

 
Đến lúc đó hắn sẽ suy nghĩ đến việc ra ngoài “lang bạt” một chút.

 
Cái gì mà ở đạo trường các nơi tìm đại sư xin chỉ bảo, hay tìm cao thủ chỉ điểm… ngay từ đầu hắn đã không suy đến việc này.

 
Điều hắn muốn là tên tuổi Tiên nhân đứng đầu Thượng Đình Vương cấp đạo trường, tăng thêm sự nổi tiếng của hắn.

 
Chỉ thế thôi.

 
Điều này làm cho Văn Nhân Tư Hải dần dần có chút đợi không được.

 
Người này vẫn không ra khỏi cửa, ngay cả cơ hội gặp mặt Khê Vũ Chí Tôn còn không có nói gì tới việc gây xích mích?
 
“Tình huống gì thế này?”
 
“Tại sao hắn vẫn không ra ngoài?”
 
“Chẳng lẽ hắn không có hứng thú với kiếm thuật, không định đến chỗ Khê Vũ Chí Tôn xin chỉ bảo kiếm thuật à?”
 
Ba người khác cũng buồn bực vô cùng.

 
“Không thể nào, ta thấy vũ khí tùy thân của hắn là kiếm mà.


 
“Hay là mỗi ngày hắn ở trong động phủ bế quan tu luyện?”
 
“Chẳng lẽ hắn không hiểu đóng cửa xa rời thực tế không thể bằng học hỏi điểm mạnh của người khác sao? Hắn sao lại không hiểu biết như vậy?”
 
“Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi…”
 
“Hắn sẽ đi ra!”
 
Một tháng sau, Thu Vũ Tuyền thẳng bước vào Đế Cảnh lục trọng trung kỳ.

 
Tốc độ thăng thực lực của người phụ nữ này quả thật là đổi mới kỷ lục vốn có của Tiên Giới.

 
Mà hiện tại nàng còn không đụng phải bình cảnh gì, vẫn như cũ có thể lớn mạnh vượt bậc.

 
Sau khi mở mắt nàng thấy được Khương chưởng môn đang ở bên trong ngủ say.

 
Vốn còn tưởng rằng người này đang tu luyện công pháp giấc mơ đặc biệt gì đó, như là quy tắc mộng gì đó…
 
Kết quả cẩn thận kiểm tra, hắn chỉ là ngủ bình thường thôi.

 
Nhất thời cô gái này liền lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

 
“Người lười biếng như thế này còn có thể tu luyện đến Đế Cảnh bát trọng, thật sự là ông trời không có mắt!”
 
Sau đó nàng rời khỏi động phủ, đi tới Điển Tàng Các của đạo trường.

 
Nàng cũng không giống Khương Thành, nàng hiểu được tầm quan trọng của sách cổ và sự chỉ bảo của đại sư.

 
Mà tin tức nàng rời khỏi động phủ cũng rất nhanh đã được người quan sát chặt chẽ là Văn Nhân Tư Hải thu được.

 
“Thu Vũ Tuyền đi ra!”
 
“Khương Thành kia hẳn là cũng sắp đi ra!”
 
“Tên kia chết chắc rồi!”
 
“Mặc kệ thế nào trước tiên bắt Thu Vũ Tuyền đã!”
 
Một tháng này Văn Nhân Tư Hải không thể nhìn thấy Thu Vũ Tuyền, chỉ cảm thấy càng “nhớ”.

 
“Lần này Khương Thành kia không có ở đây, không ai quấy rầy, ta cũng không tin ta không bắt được nàng!”
 
Hắn vội vàng nhân cơ hội này chạy tới gặp “ngẫu nhiên” với Thu Vũ Tuyền.

 
Hai người gặp nhau ở lầu ba Điển Tàng Các.

 
“Vũ Tuyền tiên tử, thật khéo!”
 
Văn Nhân Tư Hải nở nụ cười phong độ, mà các tiên nhân khác cũng rất thức thời vội vàng lánh đi.

 
“Chúng ta lại gặp nhau!”
 
Khéo con mẹ ngươi!
 
Trong lòng Thu Vũ Tuyền âm thầm chửi má nó.

 
Người này sao lại âm hồn không tan, lại xuất hiện rồi?
 
“Đúng vậy, thật khéo…”
 
Bởi vì không thể đắc tội Văn Nhân Tư Hải, nàng chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười.

 
Văn Nhân Tư Hải thấy thế trong lòng liền nhộn nhạo.

 
Cho dù là thị nữ hắn cũng đồng ý!
 
“Hì hì, Vũ Tuyền tiên tử, ngươi tu luyện hẳn là có rất nhiều vấn đề khó hiểu đúng không.


 
“Ta cao hơn ngươi hai trọng cảnh giới, không bằng để ta đến chỉ bảo cho ngươi…”
 
Nói xong hắn định giơ tay lên.

 
Thu Vũ Tuyền vội vàng tránh ra: “A không cần, ta tu luyện không có vấn đề khó hiểu gì hết.


 
Hai mắt Văn Nhân Tư Hải khẽ nheo lại, có chút không thoải mái.

 
Hắn cố đè nén lửa giận, vẻ mặt dịu dàng tiếp tục nói: “Ta nghe nói ngươi vừa rời khỏi động phủ, nhất định không quá hiểu rõ Gia Vương đạo trường này, thế này đi, ta dẫn ngươi đi tham quan đạo trường.


 
Trong lòng Thu Vũ Tuyền âm thầm kêu khổ.

 
Lại tới nữa.

 
Người này thật sự là như kẹo da trâu, muốn quăng cũng quăng không được.

 
“Cám ơn ý tốt của Văn Nhân công tử, ta chỉ tới lật xem sách cổ một chút, tạm thời không có dự định đi tham quan khắp nơi…”
 
“Ngươi đây là định làm ta mất mặt à?”
 
Văn Nhân Tư Hải lạnh lùng ngắt lời nàng.

 
“Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, hy vọng ngươi có thể hiểu được!”
 
Cuối cùng Thu Vũ Tuyền chỉ có thể lại đội nồi cho Thành Ca.

 
“Là Khương Thành, hắn muốn ta trở về động phủ sớm một chút, không được đến gần bất kỳ kẻ nào.


 
“Cái gì?”
 
Văn Nhân Tư Hải giận dữ: “Lại là Khương Thành kia? Hắn dựa vào cái gì? Ngươi đi theo ta, xem hắn còn dám đụng tới ngươi không!”
 
“Không được, hắn đặt thủ đoạn bí mật trên người ta, hắn muốn mạng của ta chỉ cần một suy nghĩ.


 
Thu Vũ Tuyền yếu ớt thở dài, vẻ mặt có vẻ vô cùng xót xa bất lực.

 
“Văn Nhân công tử, hẳn là ngươi sẽ không muốn hại chết ta đúng không?”
 
Thành Ca đang ngủ mơ màng không biết trên đầu mình đã có thêm nỗi oan ức.

 
Văn Nhân Tư Hải há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không có lời nào để nói.

 
Hắn có thể nói cái gì, nếu hắn tiếp tục cứng rắn mời Thu Vũ Tuyền, đó chính là muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

 
Theo đuổi con gái cũng không phải theo đuổi như vậy.

 
Nhìn bóng dáng Thu Vũ Tuyền dần đi xa, hắn siết mạnh tay.

 
“Chết tiệt, chờ đến lúc ta xử lý xong Khương Thành xem ngươi còn muốn trốn như thế nào!”
 
Thu Vũ Tuyền hiểu rõ nàng có thể tránh được nhất thời nhưng không thể tránh được cả đời.

 
Nếu là nhị thế tổ bình thường thì không nói, phía đạo trường nhất định sẽ giúp đỡ nàng.

 
Nhưng bối cảnh của Văn Nhân Tư Hải quá lớn, ngay cả Đại chủ quan cũng không thể trêu vào.

 
Tiếp tục như vậy không được.

 
Dù sao vẫn không thể trông cậy vào Khương Thành tiếp tục làm lá chắn cho mình chứ?
 
Tuy rằng người xấu sẽ có người xấu trị, nhưng chắc chắn hắn đấu không lại Văn Nhân thế gia, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt.

 
Bản thân mình phải tìm một chỗ dựa vững chắc.

 
Người phụ nữ này quả thật rất có phẩm chất đặc biệt nào đó của Tiên Mẫu, ví dụ như tâm kế.

 
Ngay ngày hôm sau nàng đã đến thăm viếng vị Khê Vũ Chí Tôn kia.

 
Sau gần nửa canh giờ Gia Vương đạo trường truyền ra một tin tức làm mọi người hoài nghi nhân sinh.

 
Khê Vũ Chí Tôn và Thu Vũ Tuyền kết làm huynh muội khác giới, từ nay về sau hai người cùng tiến cùng lùi!
 
Tin tức này vừa ra từ trên xuống dưới đạo trường nổ tung rồi.

 
“Ta không nghe nhầm đúng không?”
 
“Khê Vũ Chí Tôn? Thu Vũ Tuyền?”
 
“Hai người đó chênh lệch có phải quá lớn rồi không?”
 
“Đúng vậy…”
 
“Một người là Chí Tôn, một người mới là Đế Cảnh lục trọng, lại có thể kết làm huynh muội à? Có lầm hay không vậy?”
 
“Khê Vũ Chí Tôn nghĩ gì vậy?”
 
“Không phải hắn là người khó giao tiếp nhất, người lạ chớ gần sao?”
 
“Chuyện này cũng quá không tưởng tượng nổi!”
 
Đừng nói đến Tiên nhân Tam Đình, chỉ nói Thiên Tôn và Tiên quan trong đây đều hoài nghi chính mình nghe nhầm rồi đúng không.

 
“Nghe nói Thu Vũ Tuyền đến tìm Khê Vũ Chí Tôn xin chỉ bảo kiếm thuật, không bao lâu sau Khê Vũ Chí Tôn đã bị thiên phú kiếm thuật của nàng thuyết phục, hoàn toàn là chuyện tốt cực kì, làm kinh động cả thiên nhân!”
 
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói ban đầu Khê Vũ Chí Tôn muốn nhận nàng làm đồ đệ, nhưng đạo trường không cho phép nhận đồ đệ.


 
“Cuối cũng Chí Tôn quyết định hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp nhận nàng làm em gái…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui