Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Chẳng những Thu Vũ Tuyền không dám đánh cược, mà thậm chí còn lập tức tin lời của Khương Thành nói.

 
Dao Lang Đạo Tôn không có cách gì với cái tên không biết xấu hổ này.

 
Chỉ là tin tưởng thì tin tưởng, nàng nghĩ không ra, vậy thì làm sao mới làm được chứ?
 
Thực sự nàng không nhịn nổi, tò mò hỏi.

 
“Sao mà ngươi làm được?”
 
Đó là một vị Đạo Tôn, còn là Tiên quan tam phẩm.

 
Mà Khương Thành chỉ là một Đế cảnh bát trọng, còn không phải là Tiên quan chính thức.

 
Nói thật thì cho dù Dao Lang Đạo Tôn thật sự lỡ tay giết Khương Thành rồi, thì cũng chỉ là như thế thôi.

 
Nhiều nhất thì bên trên cũng chỉ trừng phạt một chút, cứ như vậy cho qua.

 
Cũng không thể để cho một vị Đạo Tôn đền mạng cho một tên Đế cảnh bát trọng được.

 
Thành Ca cười thần bí.

 
“Đừng hỏi ta sao mà làm được, chỉ hỏi ngươi có dám đánh cược không?”
 
Thu Vũ Tuyền làm ra vẻ khinh thường.

 
“Xì, cả ngày chỉ biết cá cược, ngươi có ấu trĩ không thế? Ta không rảnh rỗi đến mức chơi trò này với ngươi!”
 
Lần này Thành Ca đặc biệt chuẩn bị Thu đại mĩ nữ một sợi dây thòng lọng mới tinh.

 
Thấy nàng không mắc lừa, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ  thở dài.

 
“Đồ nhát gan.


 
Hắn vẫn thong dong nằm ở trên ghế dựa kia, híp mắt liếc Dao Lang Đạo Tôn một cái.

 
“Bà lão, mệnh lệnh của ngươi không là cái thá gì với ta cả.


 
“Ta cứ không hủy bỏ cá cược với nàng đấy, ngươi có thể làm gì được?”
 
Trên thực tế, trong lòng Thành Ca có chút bực bội.

 
Hình như Đạo Tôn này cũng không biết rằng hắn đã trở thành nhân vật then chốt của cuộc cá cược kinh thiên động địa giữa Thiên Cung và Tà Tiên giới.

 
Theo như giao hẹn, nếu như người của Thiên Cung bên này giết chết Khương Thành thì Tà Tiên bên kia sẽ thắng luôn.

 
Đến lúc đó, những Thiên Đế và Thiên Vương kia của Thiên Cung sẽ phát điên lên!
 
Xem ra cấp cao của Thiên Cung cũng không tiết lộ vụ cá cược đó ra ngoài, cấp bậc như Tiên quan tam phẩm này cũng chẳng hay biết gì.

 
“Ngươi cho là ta không dám giết ngươi sao?”
 
Vốn Dao Lang Đạo Tôn cũng chỉ hù dọa hắn một chút, bây giờ nghe thấy lời này thì khuôn mặt không nhịn được tức giận.

 
“Quả là ngươi không dám thật.

” Thành Ca cười tít mắt nói.

 
Những người khác ở bên cạnh đã không còn sức lực để bóc phốt nữa rồi.

 
Tên này tự đâm đầu vào chỗ chết!
 
Vậy mà lại cứng đầu tới mức khiêu khích Đạo Tôn, chê mạng lớn sao?
 
Khương chưởng môn lại nở nụ cười.

 
“Nếu không thì hai chúng ta cá cược một trận? Ta cá ngươi không dám giết ta.


 
Thu Vũ Tuyền nhìn thấy nụ cười phơi phới kia của hắn là biết sắp không có chuyệt tốt lành gì rồi.

 
Nhưng Dao Lang Đạo Tôn lại không nghĩ như vậy.

 
“Không dám giết ngươi ư?”
 
Nàng và đám Chí Tôn đằng sau kia liếc nhìn nhau một cái rồi đều bắt đầu chế nhạo.

 
“Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?”
 
“Ta chỉ hỏi ngươi là có dám cá cược không, nếu mà bây giờ ngươi giết chết ta, vậy thì ngươi thắng.

Tất cả vật phẩm ta mang theo đều là của ngươi, hơn nữa Thiên Cung cũng không cần truy cứu trách nhiệm của ngươi, xem như là ta chết vô ích vậy!”
 
Suýt chút nữa thì Dao Lang Đạo Tôn đã nghi ngờ mình nghe lầm.

 
Vốn dĩ nàng không ra tay ngay là vì nàng tính đến sự khiển trách của Thiên Cung sau này.

 
Dù sao cũng là một Thượng Đình thiên tài của Vương cấp đạo trường.

 
Mặc dù không cần nàng đền mạng, nhưng dù sao thì cũng có hơi phiền phức.

 
Kết quả tên này lại chủ động giúp mình xóa bỏ nỗi lo về sau.

 
Những người khác cũng không biết phải nói gì cho phải.

 
Thu Vũ Tuyền cũng không nhịn được mà truyền âm cho Khương Thành.

 
“Có phải là lần này ngươi đi ra ngoài rèn luyện bị người ta hạ vu thuật, hay là do trúng tà nên đầu óc chưa tỉnh táo?”
 
Thành Ca nhàn nhã nói: “Đây không phải là do ngươi không dám cá cược sao, ta chỉ có thể từ bên nàng kiếm chút bù đắp lại thôi.


 
“Thế nào, ngươi có dám cá cược không hả mụ già?”
 
Vốn dĩ Dao Lang Đạo Tôn đã rất coi thường cá cược gì đó.

 
Hơn nữa đối phương cũng chỉ là một Đế cảnh bát trọng, nghĩ xứng sao?
 
Nhưng cá cược này của Khương Thành đã xóa đi được nỗi lo về sau của nàng, đúng thật là nàng có hơi lung lay rồi.

 
“Nếu ngươi đã một lòng muốn chết, vậy thì không có lý nào mà ta lại không thành toàn cho ngươi.


 
Một lớp sát ý thâm trầm bao trùm lên trên khuôn mặt đoan trang thánh thiện kia của nàng.

 
“Nói yêu cầu của ngươi đi.


 
Thành Ca từ từ ngồi dậy.

 
“Yêu cầu của ta cũng không cao, nếu như ngươi không dám giết ta, vậy thì ta thắng.


 
“Tất cả bảo vật và tài nguyên mà bây giờ ngươi mang theo đều thuộc về ta, không có ý kiến gì chứ?”
 
Cái này!
 
Trái lại tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi khí lạnh.

 
Mẹ nó chứ, đây là Đạo Tôn đấy!
 
Tất cả bảo vật và tài nguyên mà nàng mang theo, vậy phải phong phú cỡ nào?
 
Đúng thật là ngươi đòi hỏi nhiều quá, dám có ý với Đạo Tôn!
 
Dao Lang Đạo Tôn cũng bị chọc tức mà cười phá lên.

 
“Ha ha, quả thật là ngươi vô cùng gan dạ, vậy mà lại ngấp nghé bảo vật của bổn tọa?”
 
“Ta nên nói là ngươi không biết sống chết hay là không biết trời cao đất dày nhỉ?”
 
Nàng chậm rãi giơ cây phất trần ở trong tay lên.

 
Phất trần hơi sáng lên, ngay sau đó ba đạo căn nguyên bơi từ trong cây phất trần kia ra.

 
Đúng thế, Dao Lang Đạo Tôn chỉ có ba đạo căn nguyên.

 
Còn không nhiều bằng bốn đạo căn nguyên của Tam Nhãn Hổ Chí tôn này.

 
Nhưng sau khi nhìn thấy ba đạo căn nguyên đó, cho dù là Quý Thương Chí Tôn hay là Yên Dĩ và Tam Nhãn Hổ cũng sẽ lộ ra đầy vẻ kiêng dè.

 
Bởi vì ba đạo căn nguyên này quá mạnh mẽ rồi.

 
Một một đạo đều mạnh hơn những căn nguyên của những Chí Tôn bọn họ gấp năm lần.

 
Cái này cũng chưa nói đến, chủ yếu là do toàn bộ những căn nguyên này đều đã được luyện hóa!
 
Căn nguyên thực sự thuộc về Dao Lang Đạo Tôn có ý nghĩa hoàn toàn khác!
 
Đừng nói ba đạo, cho dù nàng chỉ có một đạo thì cũng có thể nhẹ nhàng đánh tan một Chí Tôn.

 
“Mụ này chơi thật rồi!!”
 
Tam Nhãn Hổ cũng có chút lo lắng.

 
“Ca, ngươi có được không vậy?”
 
Thành Ca có chút không hài lòng mà trừng hắn một cái: “Người khác thì cũng thôi đi, vậy mà ngươi cũng hỏi một câu không chuyên nghiệp như vậy, đúng là càng sống càng thụt lùi mà.


 
Mà ba đạo căn nguyên của Dao Lang Đạo Tôn đối diện đã hiện lên thành hình chữ “phẩm” rồi bao vây lấy Khương Thành.

 
Đã hình thành thế Tâm Sát!
 
“Một Đế cảnh bát trọng như ngươi mà cũng được căn nguyên của ta giết chết cũng coi như là một loại vinh dự rồi”
 
Nàng cười lạnh.

 
“Ta cho ngươi xem thử, rốt cuộc ta có dám hay không!”
 
Lời vừa dứt, nàng lập tức ra tay.

 
Mà cũng đúng vào lúc này, đột nhiên ở trên bầu trời truyền tới một tiếng kêu dài.

 
“Quả thật là ngươi không dám!”
 
Giọng nói oai nghiêm kia giống như phát ra từ nơi sâu thẳm của viễn cổ thương mang, cuối cùng lại vang vọng trong hồn hải của mỗi người.

 
“Là ai?”
 
Dao Lang đại tôn ngẩng đầu nhìn lên trời với ánh mắt sắc bén.

 
“Là ai dám càn rỡ trước mặt của bổn tọa?”
 
Ngay sau đó nhìn thấy một lão giả mặc một bộ áo gai trên người, phía sau lưng đeo một cây cổ kiếm đang từ từ bay xuống.

 
Nhìn thấy lão giả râu tóc bạc phơ, gần đất xa trời, những người còn lại vẫn chưa kịp phản ứng.

 
Bọn họ không biết người này.

 
Cũng không cảm nhận được khí tức đáng sợ biết nhường nào từ trên người lão giả này.

 
Thế nhưng sắc mặt Dao Lang Đạo Tôn lại thay đổi nhanh chóng, vội vàng khom người cúi chào.

 
“Tham kiến Thích Vương tiền bối!”
 
Một tiếng này của nàng đã dọa tất cả những người có mặt khác.

 
Con mẹ nó, Thích Vương ư?
 
Vậy mà lão giả này lại là Thích Vương?
 
Dựa theo quy tắc của Nguyên Tiên giới, Thập Thiên Đế thay phiên nhau chấp chưởng Thiên Cung, cứ cách một tỷ năm đổi một lần.

 
Mà bên dưới mỗi vị Thiên Đế lại có chín vị Thần Quân, được gọi là Cửu Vương.

 
Sức mạnh của bọn họ sâu không thể lường, thậm chí có vài người đã vượt qua cấp Đạo Tôn.

 
Lúc Thiên Đế bế quan không ra ngoài, trật tự của Nguyên Tiên giới đều do Thần Quân duy trì, xem như là Chúa tể thực tế.

 
Thích Vương đã từng là một trong hai đại Thiên Tôn của Chân giới Phược.

 
Ba nghìn Chân giới hợp nhất, Nguyên Tiên giới bước vào loạn thế, hắn trùng hợp có cơ duyên giúp đỡ một người trẻ tuổi.

 
Sau này người trẻ tuổi ấy từng bước một trở thành Tâm Đế của một trong Thập Thiên Đế.

 
Giờ đây trong Vương cấp đạo trường có một đạo trường được mang tên hắn là Thích Vương đạo trường.

 
Có thể tưởng tượng được rằng thân phận của hắn cao quý đến cỡ nào!
 
Tiên nhân không cần quỳ lạy với bất kỳ người nào, vậy mà lúc này lại có rất nhiều người quỳ rạp dưới đất.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui