Các Đạo Tôn khác cũng sôi nổi mở miệng.
“Khương đạo hữu, dừng ở đây đi!”
“Bọn ta mà dập đầu, chỉ sợ ngươi sẽ không chịu nổi đó.
”
“Đúng rồi, cần gì phải cứng nhắc như thế? Xem ra vẫn còn quá trẻ tuổi, căn bản là không hiểu chuyện! ”
Thành Ca sắp tức cười vì đám người này luôn rồi.
Vừa nãy khi các ngươi cùng giễu cợt ta, cũng không có mối thâm thù đại hận gì với ta nhỉ?
Vậy vì sao các ngươi phải hùng hổ dọa người như thế?
Hắn cũng lười cãi nhau với đám người này.
Nhìn thẳng vào Dực Vương đang đứng một bên.
“Vụ đánh cược này do ngươi làm nhân chứng, bây giờ bọn họ cứ nhây, muốn bội ước.
”
“Đến lượt ngươi ra sân đó.
”
Vẻ mặt Dực Vương khó chịu vô cùng, tại sao lại kêu ta ra sân chứ.
Nói như kiểu ta là công cụ hình người vậy ấy.
Hắn phẫn nộ cau mày nói: “Ngươi khi không bắt họ dập đầu làm gì? Ngươi làm vậy thì được gì chứ?”
“Lấy một đống thù hận à?”
Dực Vương rất không muốn chống lưng cho Khương Thành.
Một bên là Tiên quan chân chính của Thiên Cung, lại đều là nhị phẩm tam phẩm.
Chừng đấy cũng đủ là tinh anh cốt cán của Thiên Cung rồi.
Bên kia thì chỉ là đồ ghê tởm không có Thiên tâm, lại còn vừa “bắt chẹt” Thiên Cung một phen.
Nội tâm hắn nghiêng về bên nào, dùng chân nghĩ cũng biết.
“Cái kiểu đánh cược như trò đùa này, đã qua thì cho qua đi, hà tất phải tính toán chi li! ”
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Thành Ca ngắt lời.
“Đánh cược chỉ là trò đùa ấy hả?”
“Rồi ta hiểu rồi, ta cũng sẽ coi như trò đùa vậy.
”
Hắn cố tình liếc nhìn Yên Dĩ một cái.
“Ây, biết đâu sau này ta có nói mớ, không cẩn thận nói ra chuyện quan trọng nào đó nhỉ.
”
Những lời này có ý riêng, và đương nhiên năm vị Thần Quân lập tức nghe hiểu ẩn ý đằng sau.
Nếu các ngươi không giúp ta chống lưng, cẩn thận ta tự khai ra cho giờ.
Nói cho Yên Dĩ, ta không có Thiên Tâm!
Sắc mặt Dực Vương lập tức tái đi.
Thích Vương giận dữ nhảy ra, mở ra hình thức điên cuồng sỉ nhục.
Nhưng không phải với Khương Thành mà là với mấy Đạo Tôn Dao Lang và Ưng Trì.
“Phải thế nào thì làm thế đó đi, đừng có trốn tránh!”
“Đều là Tiên quan có thân có phận trong Thiên Cung, chút quy củ ấy mà cũng không hiểu à?”
“Nhìn cách Thu Vũ Tuyền đã làm đi, sao các ngươi không biết học theo một chút?”
“Thật là mất mặt!”
“Mau làm cho xong đi, đừng có kì kèo!”
Dao Lang Đạo Tôn, người đã từng trải qua một lần, trông như chết cha chết mẹ.
Mà mấy người Ưng Trì Đạo Tôn thì có vẻ mặt không nói nên lời.
Thực sự là nói thì đơn giản lắm.
Thu Vũ Tuyền kia chỉ cần nói vài câu nghe ghê tởm là xong, bọn ta là phải quỳ xuống gọi gia gia đấy, hai mức độ ấy giống nhau được à?
“Dù gì bọn ta cũng là Đạo Tôn, cảnh giới của hắn ta thì cao tới đâu chứ! ”
“Đúng rồi, hắn ta xứng sao?”
Bọn họ còn chưa nói xong thì đã bị ba vị Thần Quân khác ngắt lời.
“Cái gì mà xứng hay không?”
“Thua chính là thua, đừng nói nhiều!”
“Có phải các ngươi muốn bọn ta giúp đánh gãy đầu gối của các ngươi không?”
Đối với bọn họ, Thiên Cung có thể thắng hay không mới là điều quan trọng nhất.
Mặt mũi của mấy tên Đạo Tôn, Chí Tôn này thì tính là cái gì chứ?
Dù sao cũng không phải yêu cầu bọn họ quỳ xuống.
Huống hồ cũng do đám người này tự tìm trước mà, ngươi mà không cá cược thì không phải xong rồi sao?
Không phải muốn ăn theo giẫm Khương Thành một cái sao, cần gì chứ?
Đối mặt với uy hiếp của năm vị Thần Quân, các Chí Tôn luống cuống, trực tiếp quỳ xuống.
Nhưng các Đạo Tôn thì không làm vậy.
“Ta không quỳ!”
“Kiên quyết không quỳ!”
“Ta mà quỳ, tương lai ta phải làm người thế nào đây?”
Lấy Ưng Trì Đạo Tôn cầm đầu, hơn mười vị Đạo Tôn ngẩng đầu đứng thẳng, rõ ràng đã thua mà cứ chày cối, làm như mình kiên trinh bất khuất như là tráng sĩ lắm ấy.
“Dù sao ta thà chết cũng không quỳ xuống!”
“Đúng thế, thà chết cũng không quỳ!”
Bọn họ cứng cổ, hay cho biểu hiện thấy chết không sờn.
Năm vị Thần Quân suýt nữa thì tức nổ phổi.
Đờ mờ, lời bọn ta nói cũng không nghe phải không?
Thần Quân muốn ra lệnh cho mấy Tiên quan nhị phẩm tam phẩm các ngươi mà cũng không được đúng không?
Thích Vương và Dực Vương lập tức sử dụng Pháp cảnh của mình ngay tại chỗ!
“Kháng lệnh không nghe? Muốn chết chứ gì?”
“Được thôi, vậy ta thành toàn cho các ngươi!”
Pháp cảnh vừa ra, thiên địa biến sắc.
Rõ ràng vẫn là đại điện tiếp dẫn ấy nhưng lại mang lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Trong Pháp Tắc không gian, từng luồng căn nguyên không ngừng di chuyển.
Giống như đã hòa hợp với quy luật kia vậy.
Trừ cái đó ra thì còn có tu vi Tiên lực và trình độ Ý cảnh đáng sợ của Thần Quân thêm vào nữa.
Mà đây còn chưa phải điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là hai cái Pháp Tắc không gian đó có chứa cả khí tức của Thiên Đạo!
Nói cách khác, Pháp Tắc không gian của bọn họ còn được lực Thiên Đạo gia cố cho một phần nữa.
Lúc này, ngay cả Khương Thành đã từng nhìn thấy Pháp Tắc không gian cũng nhịn không được ghé mắt.
So với Pháp Tắc không gian của hai vị Thần Quân trước mắt, Pháp cảnh của những Tiên Đế năm đó trông nực cười y như một món đồ chơi thôi vậy.
Pháp tắc có căn nguyên và Thiên Đạo gia cố, hầu như lột xác thành một quy tắc mới!
Trong Pháp Tắc không gian kiểu này, Thần Quân gần như là vị thần thống trị hết thảy!
Dưới tính huống như thế, còn ai có thể trở mình?
Bị Pháp Tắc không gian bao phủ, tất cả Đạo Tôn đều đỏ hết cả mặt, mồ hôi tuôn như mưa, đồng thời khom người xuống, không còn đứng vững được nữa.
Cùng lúc đó, tiên thể của họ bắt đầu xuất hiện những vết rạn.
Pháp Tắc không gian quả thật giống như là luyện ngục vậy.
“Bọn ta sai rồi! Thực sự sai rồi! ”
Đám người Ưng Trì Đạo Tôn vừa nãy còn quả quyết không cúi đầu, giờ lại lập tức lựa chọn cầu xin sự tha thứ.
“Đừng giết bọn ta! ”
“Tha mạng, tha mạng cho ta!”
Thà chết không chịu khuất phục á, cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Sau khi phát hiện cái chết cách mình thực sự rất gần, bọn họ lập tức nhớ lại vẻ đẹp khi được sống!
“Bọn ta nguyện thua cuộc rồi, xin năm vị Thần Quân hãy tha thứ cho!”
“Cũng không dám nữa đâu! ”
“Hừ!”
Năm vị Thần Quân hừ lạnh, rồi mới từ từ thu thần thông của mình lại.
Lại nhìn đám Đạo Tôn kia, làm gì còn sự khí phách khi nãy nữa?
Tất cả đều trở nên chán chường, tiều tụy uể oải, giống như bị thương nặng sau một trận đại chiến vậy.
Sự bướng bỉnh và kiêu ngạo trong mắt họ cũng đã sớm biến mất.
Ở một bên, Yên Dĩ và Tam Nhãn Hổ đều có sắc mặt nặng nề, không nói lời nào, hoàn toàn không có ý cười nhạo bọn họ.
Áp lực kinh khủng vừa nãy nhất định chính là thiên uy phủ xuống.
Thậm chí năm vị Thần Quân còn chưa rút binh khí ra mà đã nghiền ép toàn bộ đám Đạo Tôn kia rồi.
Đồng thời cũng hù dọa hai người bọn họ nữa.
Bọn họ rất rõ, vừa rồi nếu đổi thành họ thì có khi trông họ còn chật vật khó coi hơn.
Mà phản ứng này của họ cũng khiến năm vị Thần Quân rất hài lòng.
Đây cũng tính là một loại thủ đoạn của Thiên Cung để dọa sợ Tà Tiên Giới và Đạo Tuyệt Chi Địa!
Cho các ngươi biết, nội tình của Thiên Cung sâu đến mức nào.
Ở Thiên Cung có tổng cộng 90 Thần Quân lợi hại như bọn ta, chỉ hỏi ngươi có sợ không!
Năm người lại nhìn về phía “tên đầu sỏ” Khương Thành, rất chờ mong coi hắn bị dọa thành cái dạng gì, phỏng chừng sẽ xanh cả mặt nhỉ?
Kết quả là họ lại thấy một gương mặt đầy hưng phấn, giống như là đã nhìn thấy một buổi biểu diễn vô cùng đặc sắc vậy.
Bốp bốp bốp!
Hắn còn vỗ tay nữa chứ.
“Hay lắm hay lắm!”
“Sức chiến đấu của các ngươi cũng tạm được đấy, không khiến ta phải thất vọng.
”
Khóe miệng năm vị Thần Quân nhếch lên.
Lời này nghe như tiền bối biểu thị lòng khen ngợi đối với vãn bối ấy.
Sao ngươi có can đảm để nói như thế chứ?
“Đúng là kẻ vô tri không biết sợ.
”
Thích Vương lạnh lùng nói: “Cảnh giới của hắn quá thấp, căn bản là nhìn không ra tại sao lại như vậy.
”
“Thật là đáng thương! ”.