Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Vụt!
 
Khương chưởng môn không chút do dự sử dụng phất trần lừa được từ tay Dao Lang Đạo Tôn lần trước.

 
“Tên Hổ Yêu nhà ngươi, thật to gan!”
 
“Dám giả mạo thân phận, lừa dối những tiên tử vừa xinh đẹp vừa cao nhã thanh khiết như vậy, quả là nhân thần cộng phẫn mà!”
 
Hắn một tay nắm phất trần, một tay chỉ vào Tam Nhãn Hổ.

 
Ngón tay còn run run vì sự phẫn nộ quá mức.

 
“Sau khi bị phát hiện rồi, ngươi còn ngoan cố chống trả, mưu toan hạ độc thủ để diệt khẩu các nàng!”
 
“Các nàng ấy xinh đẹp như vậy, sao ngươi có thể nhẫn tâm, sao ngươi có thể làm như thế, ngươi có còn là con người không?”
 
“À ta quên mất, ngươi quả thực không phải con người! ”
 
Đám nữ Tiên quan nghe đến suýt ngây ra.

 
Người này chỉ có Đế Cảnh bát trọng mà cũng dám chỉ vào một Chí Tôn rồi điên cuồng mắng mỏ, lá gan cũng quá lớn rồi nhihr?
 
Chỉ là, sao lời của hắn lại có thể dễ nghe như vậy chứ?
 
Xinh đẹp, cao nhã thanh khiết!
 
Rất nhiều nữ Tiên quan không khỏi nhìn Thành Ca với ánh nhìn thân thiện hơn.

 
Dù sao, trên đời này không chỉ mỗi mình Thành Ca thích được nghe lời tâng bốc.

 
Tam Nhãn Hổ nói thầm trong lòng, trước đây ngươi cũng đâu phải người nhiệt tình chính trực như vậy đâu.

 
Hôm nay ngươi đây là diễn cái gì thế?
 
Nhưng mà vừa nghĩ lại, hắn liền phản ứng kịp.

 
Ca đây là muốn bán đồng đội!
 
Thấy mình chơi hư rồi, hắn lập tức phân rõ giới hạn, sau đó còn có thể thuận tiện làm tăng độ thiện cảm của các nữ tiên nữa.

 
Vậy làm sao mà chịu được?
 
“Ca! Thành Ca của ta!”
 
Hắn nhếch miệng.

 
“Ngươi như vậy không được tử tế cho lắm nhỉ? Hai ta là ai với ai chứ, ngươi bán ta kiểu đó cũng có phần không trượng nghĩa! ”
 
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt của các nữ Tiên quan lại lần nữa mang vẻ nghi ngờ.

 
Cũng đúng, hai người này rõ ràng có quen biết.

 
Nghe giọng điệu của tên Hổ Yêu này, có vẻ còn rất quen thuộc nữa.

 
Thậm chí ngay cả Yên Dĩ cũng lộ ra ánh mắt ngờ vực.

 
Theo hiểu biết của nàng, lúc trước Tam Nhãn Hổ và Khương Thành không quen nhau.

 
Giờ nghe ý này, nghĩa là hai người đã quen biết từ sớm?
 
Vậy chẳng phải việc Tam Nhãn Hổ cứu mình lúc trước là giả vờ sao!
 
Cuối cùng nàng cũng phản ứng kịp.

 
Chỉ là nàng chưa kịp phẫn nộ chất vấn, Thành Ca đã nghĩa chính từ nghiêm cắt lời Tam Nhãn Hổ.

 
“Ngươi câm miệng!”
 
“Ta không có tiểu đệ nào như ngươi!”
 
“Ta kêu ngươi tới mời các tiên tử tới dự tiệc, ngươi lại làm cái gì? Ta có kêu ngươi giả mạo Tiên quan cao giao của Phân Lại Tư không?”
 
Hắn vô cùng đau đớn chỉ vào Tam Nhãn Hổ, không ngừng lắc đầu.

 
“Ngươi làm ta quá thất vọng rồi.


 
“Thật không ngờ ngươi lại là một con yêu như vậy, tri nhân tri diện bất tri tâm mà!”
 
“Ta cũng nhìn không được nữa, nên mới phải ra mặt vì các tiên tử đây! ”
 
Tam Nhãn Hổ đều nghe đến ngây người.

Biểu cảm và giọng điệu của ca này quá chân thật đi, đừng nói đến những nữ tiên và Yên Dĩ, ngay cả hắn cũng lần không ra thực hư nữa.

 
Hắn không khỏi bí mật truyền âm.

 
“Ca, ngươi sẽ không đùa thật đấy chứ, lại ân đoạn nghĩa tuyệt với ta chỉ vì nguyên nhân này sao?”
 
Thành Ca cũng bí mật truyền âm.

 
“Tuyệt cái đầu ngươi, không thấy ta đang diễn à?”
 
“Chậc, ngươi cũng quá không trượng nghĩa, thế mà lại nhân cơ hội bán ta để gia tăng độ thiện cảm! ”
 
Thành Ca bĩu môi: “Ta bán ngươi lúc nào, còn không phải do ngươi chơi hỏng rồi sao, trách ai được chứ?”
 
Nói thật, từng người trong nhóm nữ tiên này đúng là thiên kiều bá mị thật, nhưng mỹ nữ tuyệt sắc mà Thành Ca biết cũng có thể xếp thành một bản tăng mạnh khác.

 
Mà người quen của hắn như Lam Đề, Thương Linh, Mâu Vũ, Thu Vũ Tuyền, luận dung mạo hay khí chất thì đều ở trên những nữ tiên này.

 
Hắn cũng không biết vì sao mình lại theo thói quen mà muốn làm tăng độ thiện cảm của các nữ tiên.

 
Có lẽ! do thiên tính nào đó trong xương rồi.

 
“Dù sao ngươi cũng tử trận rồi, không cần dụ dỗ ta đâu, chi bằng lợi dụng sự hi sinh của ngươi để thành toàn cho ca, như vậy ít nhất chúng ta không chết hết! ”
 
Nghe hắn đường hoàng nói ra những lời “không giống tiếng người” như vậy, một con yêu xấu xa như Tam Nhãn Hổ cũng bị đánh bại.

 
“Cái quái gì vậy, quả nhiên ngươi càng vô sỉ hơn ta mà!”
 
“Được rồi được rồi, lần này ngươi tạm thời chịu uất ức đi, lần sau ta cũng có thể phối hợp với ngươi mà! ”
 
Thành Ca vừa kết thúc truyền âm, vừa vung phất trần đi tới.

 
“Để mạng lại đây!”
 
Đánh là vẫn phải đánh một cái, như vậy trông mới thật được.

 
Binh binh bốp bốp, một người một hổ nhanh chóng đánh nhau dưới cái nhìn chăm chú đầy lo lắng của các nữ tiên.

 
Làm bạn nối khố, Khương Thành và Tam Nhãn Hổ am hiểu sâu sắc bí quyết chủ yếu khi đánh nhau giả như này.

 
Đó chính là thanh thế phải lớn thiệt lớn, nhưng trên thực tế thì mức thương tổn phải chịu luôn được khống chế ở một mức nhất định.

 
Bốn loại căn nguyên của Tam Nhãn Hổ đều xuất hiện.

 
Khương Thành cũng vung đạo khí thất giai, thúc giục căn nguyên băng của mình lên trời xuống đất.

 
Mà ở xung quanh nơi căn nguyên qua lại, hai người không hẹn mà cùng tạo ra rất nhiều đặc hiệu nổ mạnh, khiến người ta căn bản là không thể nhìn rõ tình hình thực tế.

 
Đám nữ tiên vốn tưởng Khương Thành không biết tự lượng sức.

 
Nhưng thấy hắn thúc giục căn nguyên, lại theo thời gian trôi qua, sắc mặt các nàng cũng dần dần thay đổi.

 
Thì ra đây là một vị tiền bối cấp Chí Tôn “che giấu tu vi”!
 
Rất nhiều nữ tiên thấy dáng vẻ tiêu sái khi “anh dũng chiến đấu” của Khương Thành, lại nhìn Tam Nhãn Hổ “liên tục bại lui”, trong mắt càng có nhiều tia sáng kỳ lạ.

 
Ầm!
 
Theo tiếng nổ cuối cùng, một bóng người bay ngược ra, rơi xuống đất.

 
Không phải Tam Nhãn Hổ thì là ai?
 
Chỉ thấy người hắn chồng chất những vết thương, miệng còn phun máu, khí sắc uể oải không thôi, giống như dầu hết đèn tắt.

 
Thấy cảnh này, chúng nữ tiên đều giật mình hoảng sợ.

 
Cho dù ngươi có đại nghĩa diệt thân thì cũng không cần đánh ác như thế, đánh nặng như vậy chứ!
 
Thoáng khiển trách một hai là được rồi mà!
 
Nếu đánh chết thì làm thế nào cho phải?
 
Mà trái lại, Khương Thành vẫn mang dáng vẻ áo bào trắng phiêu dật xuất trần như trước.

 
Phất trần lay động giống như cao nhân đắc đạo.

 
“Ca, lần này ngươi thiếu ta một ân tình đấy, đừng quên!”
 
Tam Nhãn Hổ “hơi thở mong manh” nằm trên đất vẫn không quên truyền âm, bảo Thành Ca làm cái giấy nợ.

 
Thật ra hắn không bị chút tổn thương nào hết, những vết thương trên người hắn đều do chính hắn ngụy tạo nên.

 
Thấy hắn diễn thật như vậy, Thành Ca cho hắn một cái đánh giá tốt.

 
“Không thành vấn đề, ân tình này ta nhớ kỹ rồi!”
 
Sau đó, Khương chưởng môn nhìn một vòng quanh những nữ tiên kia.

 
“Tuy các tiên tử cũng không có thương vong, nhưng hành vi của ngươi quá mức ác liệt, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng tha thứ như vậy!”
 
“Dù ngươi là Tiên quan cửu phẩm, ta cũng phải đại nghĩa diệt thân, chém giết ngươi! ”
 
Đương nhiên hắn sẽ không giết Tam Nhãn Hổ, hắn chỉ đang làm dáng mà thôi.

 
Mà các nữ Tiên quan cũng sẽ không để hắn giết.

 
Ngoại trừ Thiên Đế, Chấp Luật Tư, Hình Ngục Tư, những người khác trong Thiên Cung đều không có tư cách tự ý xử tử bất kỳ một vị Tiên quan nào.

 
“Tiền bối khoan đã!”
 
Có ba nữ quan bát phẩm cầm đầu vội vàng tiến đến, ngăn cản Thành Ca đang trong cơn “thịnh nộ”.

 
“Trong chuyện này bọn ta cũng không bị thương tổn gì về mặt thực tế, không bằng cứ dừng ở đây đi!”
 
“Đúng vậy, tiền bối ngươi ra mặt cho bọn ta, bọn ta thấy biết ơn từ tận đáy lòng.


 
“Thế nhưng tên Hổ Yêu này không giết được, dù sao hắn cũng là Tiên quan mà.


 
Vì biểu hiện sự công chính nghiêm minh của mình, Thành Ca vẫn tiếp tục làm bộ phẫn nộ.

 
“Cũng được, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!”
 
“Tên Hổ Yêu làm bại hoại môn phong nhà ngươi, ta phạt ngươi trông coi động phủ trăm ngàn năm, ngươi có phục không?”
 
Tam Nhãn Hổ nói thầm đây đâu tính là nghiêm phạt.

 
Chẳng phải lúc đầu ta cũng theo ngươi cùng tới động phủ để làm màu rồi sao, đây hoàn toàn không thay đổi gì hết luôn ấy?
 
Vì diễn kịch, đương nhiên hắn vẫn phải làm vẻ khổ sở như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

 
“Phục rồi phục rồi, về sau ta cũng không dám nữa.


 
Chuyện này cứ như vậy bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui