Khương Thành chả muốn quan tâm đến việc giết chết Vân Lãng Lưu Vũ thú kia.
Nhưng các tiên nữ ở bên cạnh thì lại chả có tâm trạng nào để chúc mừng.
Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ nhăn mặt, nhìn chằm chằm vào Thành Ca đang vô lo vô nghĩ, nhất thời không biết nói gì cho được.
Con người người này tâm cũng lớn quá đi chứ?
Còn Nam Chước đang đứng một bên thì lại trực tiếp nói lời từ biệt.
“Khương đạo hữu, ta còn có việc khác!”
Nàng không chút biểu cảm gì chắp chắp tay.
“Bữa tiệc tân gia của ngươi, ta không thể tham gia được nữa rồi.
”
“Còn nữa, lần này cũng cứ coi như là ta chưa đến đi.
”
A cái này.
Khương Thành cũng không ngốc, sao mà không nghe ra được nàng ta muốn giữ khoảng cách với bản thân hắn.
Vì sợ tiếp xúc gần, Thần Lôi Tư sau này sẽ báo thù thì sẽ liên lụy tới mình, sau sẽ chỉ còn mỗi vũng máu.
“Em gái à thực sự không phải làm vậy đâu.
”
“Ca đây rất mạnh đấy, thân phân còn cao, Thần Lôi Tư cái gì đó căn bản không là gì cả! ”
Câu nói của hắn trong tai của Nam Chước tất nhiên là không đáng tin cậy tí nào.
Đến nói tạm biệt nàng còn không nói mà lại trực tiếp quay người rời khỏi nơi này.
Không chỉ có nàng, còn có hơn hai mươi vị tiên nữ khác đều vội vàng bay đi mà không nói lời từ biệt.
Những tiên nữ ở lại chủ yếu cũng chỉ là mấy Vũ Tần Tư và Cầm Nhạc Tư.
Nhưng lúc này, bọn họ cũng vậy, mỗi người một vẻ mặt khác nhau, có người thì sợ, người thì lo lắng, người thì cảm thấy thương cảm.
Thành Ca thở dài một hơi.
Chỉ còn bấy nhiêu thôi!
“Còn có ai muốn rời đi không, giờ đi vẫn còn kịp.
”
“Khương mỗ ta đây, mỗi một chuyện ta làm ta đều sẽ tự mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không làm liên luỵ đến các ngươi đâu.
”
Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ liếc nhìn nhau, vẻ mặt lại dần dần trở nên bình tĩnh trở lại.
“Khương tiền bối, ngươi vừa nãy đã giúp bọn ta giải vây.
”
“Vì để chủ trì công đạo lại còn vì việc nghĩa mà diệt thân, bọn ta mà chạy trốn như vậy, thực sự là quá không có tình người rồi.
”
“Ngươi yên tâm đi, Thần Lôi Tư mà có đến đây thì bọn ta sẽ tập hợp lại giúp ngươi cầu xin được tha thứ! ”
Những câu nói này của bọn họ làm cho Thành Ca có một cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Thật sự là không ngờ rằng, một đám vũ nữ và ca nữ lại có thể nghĩa khí như thế.
Hắn gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Một bữa tiệc tân gia cuối cùng lại kết thúc trong bầu không khí kém sôi nổi.
Sau khi các tiên nữ đi về, Khương Thành và Yên Dĩ, Tam Nhãn Hổ cũng tìm một cung điện để ở lại.
Còn người lâu rồi chưa được thăng cấp như Khương chưởng môn cũng quyết định tiêu hoá bớt mấy thứ mới thu hoạch được.
Trong chuyến đi trước, hắn đã thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm, sau đó còn lừa được được Ngọc Tấn Đạo Tôn và Yên Mục Đạo Tôn một vố.
Còn cộng thêm đan dược dùng một triệu bảy trăm chín mươi ngàn điểm Thiên Đạo để trao đổi, tài nguyên giành được từ chỗ Dao Lang Đạo Tôn.
Đan dược mà hắn hôm nay có được đừng nói là Thiên Tôn, Chí Tôn, có thể đẩy đến Đạo Tôn cũng được.
Song nghĩ lại căn cơ ba nghìn huyền văn của mình, Khương Thành cũng chỉ dám đặt mục tiêu ở mức Đế Cảnh cửu trọng trung kì.
Với quá trình bắt đầu uống rất nhiều thuốc, tu vi của hắn bắt đầu nhanh chóng tăng vọt lên.
Sau khi mấy nghìn bình Đế đan lục phẩm nuốt xuống xong, cuối cùng cũng thuận lợi vượt qua Đế Cảnh bát trọng hậu kì.
Ca này không hề có ý định dừng lại vẫn tiếp tục cố gắng.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Sau khi hắn đã tiêu hao hết đống Đế đan, lại đột nhiên có thể đột phá đến được Đế Cảnh cửu trọng hậu kì, còn cao hơn sự kỳ vọng ban đầu của hắn một tiểu cảnh giới.
Đến được bước này, hắn sớm đã được tính là một Tôn giả rồi.
Mà sức mạnh được tăng lên khi đột phá lần này mạnh hơn sức mạnh của một Đế Cảnh cửu trọng bình thường không biết bao nhiêu lần.
Tiên lực trong người hắn sớm đã đạt đến mức độ tiêu chuẩn của một Thiên Tôn bình thường.
Còn sự thay đổi lớn nhất vẫn là căn nguyên.
Trước đấy, sợi căn nguyên băng mà Khương Thành có thể dịch chuyển được có thể nói là giống với độ mạnh của Thiên Tôn.
Chỉ là hắn có thể hoàn toàn khống chế căn nguyên thuộc về bản thân hắn mà thôi.
Còn bây giờ thì với tu vi của hắn, có thể trực tiếp vượt qua liên tiếp bốn tiểu cảnh giới, từ hạch tâm căn nguyên bên kia có thể điều động được căn nguyên lớn hơn.
Khi hắn trích xuất ra một sợi căn nguyên còn mạnh hơn trước đây mười mấy lần, sau đó còn tuỳ tiện điều khiển nó bay lượn xung quanh, đến Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ cũng phải lập tức đến xem.
Căn nguyên có hơi thở mạnh mẽ như vậy đã kinh động đến bọn họ rồi.
Còn sau khi nhìn thấy căn nguyên băng hoàn toàn mới đó, Tam Nhãn Hổ không nhịn được mà thốt lên.
“Cmn, mạnh như vậy sao?”
Sợi căn nguyên này của Khương Thành sắp có thể đọ được với bốn sợi căn nguyên của hắn hợp lại rồi.
Nếu lúc trước chiến đấu với Cô Phàm Chí Tôn, Thành Ca có thể mạnh mẽ như thế này, thế thì hắn có thể trực tiếp hợp thắng bằng căn nguyên rồi.
Căn bản là không cần mở chế độ hack hồi sinh.
“Ngươi trở thành Đạo Tôn rồi sao?”
Ánh mắt của Yên Dĩ có thể thấy được sự ghen tị và khó tin.
Sức mạnh của căn nguyên băng mà Khương Thành sở hữu gần như sắp đuổi kịp Đạo Tôn rồi.
Nhưng sau đó, nàng liền lắc đầu.
“Không, không đúng, thanh thế đột phá lên Đạo Tôn lớn mạnh như thế nào.
”
“Còn nữa ,Đạo Tôn không thể nào chỉ có một sợi căn nguyên!”
Nàng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Khương Thành.
.
“Ngươi là cái quái gì vậy?”
Thành Ca không trả lời nàng, hắn đang bận rộn luyện tập thao tác của căn nguyên mới này, tuyệt vời chết đi được.
Và trong khoảng thời gian “tu luyện” của hắn, bầu không khí xung quanh hắn cũng dần dần trở nên huyền ảo hơn.
Tin tức về việc “Vân Lãng Cực Thánh” bị giết, dần dần được truyền ra ngoài.
Phải biết sau khi mối nguy hại ở Lạc Yên hồ này đã bị trừ khử, những Tiên quan bên cạnh đó đều hớn hở, trong lòng luôn mừng thầm.
Bọn họ trước đây cũng bị con thú cưỡi đó bắt nạt không ít lần.
Nhưng đồng thời bọn họ cũng đang mặc niệm về tráng sĩ đã ra tay đó.
Đắc tội với Thương Liễm Chí Tôn của Thần Lôi Tư thì nửa đời sau phải xác định là phải kết thúc trước rồi.
Chỉ ba ngày sau, Lạc Yên hồ đã phải tiếp đón một vị khách không mời mà đến.
Không phải cái vị Thương Liễm Chí Tôn tính tình hung hãn đó thì lại là ai chứ?
Mà sau lưng hắn không xa lại xuất hiện bóng dáng của Nam Chước.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ vì nghe tin mà đến đều tế nhị mà cau mày.
Sắc mặt có chút khó coi.
Khi họ chưa kịp buông lời trách móc thì đã bị Nam Chước ngắt lời.
“Không sai, là ta đã chủ động đi báo tin cho Thương Liễm Chí Tôn.
”
“Chuyện Vân Lãng Cực Thánh bị giết nhất thời có thể giấu nhưng không thể giấu được cả đời, sớm muộn gì thì cũng sẽ truyền đến tai của Thương Liễm Chí Tôn thôi.
”
“Nếu trước đó, Khương Thành trốn thoát được?”
“Nếu chúng ta bị nhận định là hung thủ thì sao?”
“Chuyện này phải được giải quyết càng sớm càng tốt, ta không muốn bị hiểu lầm!”
Có thể nói ra mật báo một cách thoát tục như thế này, đến một người hiểu biết rộng sâu như Khương chưởng môn cũng không còn gì để nói.
Vị Thương Liễm Chí Tôn hung hăng đó cứ nhìn chằm chằm Khương Thành, không hề có ý che giấu đi sát khí.
“Gan của ngươi cũng to lắm, dám giết cả thú cưỡi của ta! ”
Thành Ca có chút khó hiểu.
Bản thân đường đường là một Ẩn Hoàng, lão già này chưa nghe nói đến sao?
Vậy mà lại dám chạy đến mắng mình một trận.
Cũng đã nhiều ngày như vậy rồi, nhà nhà trên dưới gần xa trên Thiên Cung đều không biết đến sự nổi tiếng của hắn sao?
Thiên Cung này làm ăn kiểu gì thế?
Hắn hẳn là đã quên rồi, Thiên cung làm sao có thể tuyên bố bừa bãi rằng Khương Thành đã trở thành Ẩn Hoàng?
Chuyện thế này, đối với Thiên Cung cũng không có một chút vinh quang nào.
Những người tận mắt chứng kiến Tiếp Dẫn Tư ngày hôm đó, vì quỳ lạy gọi gia gia, thậm chí còn hận không thể xoá sạch ký ức của mọi người vào ngày hôm đó, và càng không thể nào nhắc đến hắn.
Vì những lý do này, việc hắn ta trở thành Ẩn Hoàng căn bản là không có nhiều người biết đến.