Lỗ tai của Bích Anh Thiên Tôn bị chấn động đến mức có tiếng ù ù nên đâu dám phản đối.
Mặc dù trong lòng một chút cũng không thể hiểu nổi nhưng vẫn hoang mang lo sợ nhanh chóng nhận lệnh làm việc.
Một hàng người hùng mạnh oai nghiêm rất nhanh đã theo đến dinh phủ vô cùng khí thế của Bích Anh Thiên Tôn.
Một vài Tiên quan bát phẩm cửu phẩm dưới quyền của hắn sau khi nhìn thấy tình huống này cũng sợ hãi đến nhảy dựng lên.
Sau khi nán lại nghe ngóng thử đã có chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Bích Anh Thiên Tôn, rất nhiều người lại lộ ra biểu cảm hả giận.
Rõ ràng bình thường bọn hắn cũng bị hiếp đáp rất nhiều.
Đi qua vài cái cửa Điện, cuối cùng cũng đến Đan thất.
Mọi người đều đã nhìn thấy Đan lô và Đan trận được sắp xếp xung quanh và bên dưới.
Cũng vào lúc đó, bỗng nhiên lại có hàng chục bóng người ở phía xa bay đến.
“Ai dám lỗ mãng ở đây?”
“Dám thừa cơ hội này hiếp đáp Bích Anh Thiên Tôn?”
“Đám Đan sư của Cổ Đan Lưu các ngươi huy động lực lượng như vậy là muốn làm gì?”
“Muốn khai chiến với Dịch Đan Lưu bọn ta à?”
“Đáng chết, xem ra Cổ Đan Lưu các ngươi là muốn bị đuổi ra khỏi Thiên Đan Tư rồi!”
Đám người kia vừa xuất hiện tại đó, sắc mặt của Lưu Duyên và Thanh Hoán cùng những đại sư khác có hơi thay đổi.
Ánh mắt của Hàn Kì Thiên Tôn cùng đám người càng lộ ra vẻ sợ hãi kiêng dè.
Mà Bích Anh Thiên Tôn vừa rồi còn bị dạy bảo thành cháu trai, giả vờ đáng thương bây giờ đã giống như nhìn thấy cứu tinh của mình.
“Sư tôn cứu ta!”
“Tăng Củng đại sư cứu ta với! ”
“Chính Hư đại sư, Cổ Đan Lưu bọn hắn hiếp người quá đáng, hoàn toàn không xem Dịch Đan Lưu chúng ta ra gì mà!”
Hắn của lúc này chạy khắp xung quanh, đỏ mặt tía tai nước bọt văng tứ tung, làm gì còn dáng vẻ sợ hãi nào.
Đám người này thật ra là hắn âm thầm liên hệ cầu cứu, gọi đến đây.
Mà đám người này mặc dù số người không đông như vậy, nhưng Đế đan sư thất phẩm đã có hơn mười vị, mạnh hơn đội hình của Lưu Duyên bên kia nhiều.
Đột nhiên có đám ngươi như vậy xen vào, Thành Ca cũng nhất thời hồ đồ.
Hắn không nhịn được dùng ánh mắt thắc mắc nhìn Lưu Duyên.
“Tình huống gì đây, bọn hắn là ai?”
“Cổ Đan Lưu gì, Dịch Đan Lưu gì?”
Lưu Duyên Thiên Tôn vội vã khom lưng trả lời: “Thiên Đan Tư tổng cộng có ba trường phái luyện đan, chia thành Cổ Đan Lưu, Dịch Đan Lưu, Tịnh Đan Lưu.
”
Thành Ca đối với “Ba phe đối nghịch” căn bản không có chút hứng thú nào.
Nhưng bây giờ mới phát hiện không hiểu được một chút thì thật sự không ổn.
“Ba trường phái đó phân chia như thế nào?”
“Đế đan sư có thể được gọi đến đăng nhập Thiên Cung, truy tìm nguồn gốc thì thật sự cũng chỉ đến từ hai nơi.
Một là Cổ Tiên giới của chúng ta năm đó, một cái còn lại là Chân giới Đan khi xưa.
”
Thành Ca chậm rãi gật đầu.
Thực sự là như vậy.
Ba nghìn chân giới năm đó quá cực đoan, giống như thế giới của Chân giới Băng, Chân giới Hỏa, cho dù sự tồn tại của luyện đan sư rất hiếm có, trình độ cũng cực kỳ thấp.
Có thể luyện ra Linh đan đã là tốt, đến Tiên đan còn không luyện nổi chứ đừng nói đến Đế đan.
Lý do rất đơn giản, bọn hắn không được lĩnh ngộ quy tắc đan.
Ba nghìn chân giới chỉ có Chân giới Đan là có luyện đan sư thật sự.
Hơn nữa, tất cả mọi người trong toàn bộ chân giới đó đều được lĩnh ngộ căn nguyên đan.
Ngoài Đan giới ra, một vài nơi chứa số lượng lớn luyện đan sư chính là Cổ Tiên giới mà hắn đã từng nán lại.
Mặc dù cấp độ của Cổ Tiên giới thấp, nhưng gần như là thứ gì cũng có, đương nhiên cũng bao gồm cả quy tắc đan.
Sau khi Nguyên Tiên giới được gây dựng lại, luyện đan sư của hai nơi này cũng tạo thành luyện đan giới trung kiên mới.
“Đan sư xuất hiện từ Cổ Tiên giới như bọn ta, mặc dù trình độ luyện đan lúc mới bắt đầu có thấp, nhưng cùng với sự xuất hiện của căn nguyên đan, cộng thêm việc bọn ta tiếp thu thế mạnh loại bỏ yếu kém, vì vậy nhanh chóng tiến bộ, dần dần hình thành nên phong cách riêng biệt của bọn ta.
”
“Được các giới bên ngoài gọi là Cổ Đan Lưu.
”
“Mà chân giới bọn hắn, trước khi Nguyên Tiên giới gây dựng lại thì đã có hai trường phái với phong cách khác biệt, một trường phái là Dịch Đan Lưu, một trường phái là Tịnh Đan Lưu.
”
“Dịch Đan Lưu khi làm việc sẽ dùng mọi thủ đoạn, hay đi đường tắt, thậm chí có đôi lúc sẽ làm một số chuyện khiến người khác khinh thường.
”
Nói đến đây, Lưu Duyên cùng đám người không nhịn được lộ ra vẻ mặt căm ghét.
“Nghe nói trước đây bọn hắn ở Chân giới Đan, thậm chí đã lấy hồn của người truyền vào Đan lô để luyện, dùng máu thịt của sinh linh để xây dựng đan trận! ”
“Còn Tịnh Đan Lưu thì luôn luôn trái ngược với bọn hắn.
”
Thanh Hoán Chí Tôn tiếp lời.
“Tịnh Đan Lưu lúc làm việc rất chính trực, thậm chí có hơi bảo thủ, ngược lại sẽ không làm loại chuyện gian ác bỉ ổi như vậy! ”
“Hai trường phái luyện đan này cũng vẫn luôn tiếp diễn đến Thiên Cung ngày nay.
”
Trên thực tế, loại phương pháp luyện đan tà ác của Dịch Đan Lưu cũng đều có ở trong đầu của Thành Ca.
Dù sao thì hệ thống thuật luyện đan của hắn cũng bao gồm kiến thức luyện đan của tất cả các cấp bậc.
Chỉ có điều hắn chưa từng dùng qua mà thôi.
“Loại phong cách luyện đan kia của Dịch Đan Lưu, Thiên Cung lại có thể tha thứ cho bọn hắn?”
Quế Linh Chí Tôn hừ lạnh một tiếng: “Thật sự trong số bọn hắn có rất nhiều người chuyển sang Tà Tiên giới và Đạo Tuyệt Chi Địa.
”
“Nhóm còn lại bề ngoài thì ngược lại đã kiềm chế rất nhiều, không dám trắng trợn ngang nhiên sử dụng giống như trước nữa.
”
“Huống chi với tốc độ luyện xong đan rất nhanh của trường phái bọn hắn, có những loại đan dược bọn ta cần luyện hàng chục năm mới hoàn thành mà bọn hắn chỉ cần thời gian vài tháng.
”
“Mặc dù chất lượng thua kém một chút, nhưng Thiên Cung cũng không nỡ từ bỏ nhiều Đế đan sư như vậy.
”
Khi bọn hắn bận bịu phổ cập kiến thức ở bên này, Bích Anh Thiên Tôn ở phía đối diện cũng đang thêm mắm thêm muối kể lại tình hình.
Đối diện với đám đại sư của Dịch Đan Lưu kể lại mọi chuyện xảy ra lúc nãy một lần.
Khi nói đến chỗ kích động, thậm chí còn tức giận chửi mắng.
“Ta xử lý tiện tỳ dưới quyền của mình thì liên quan gì đến bọn hắn chứ?”
“Ta thích trừng phạt như thế nào thì trừng phạt như thế đấy, bọn hắn là cái thá gì, dựa vào đâu mà quản?”
Hắn khua khua cánh tay, tâm trạng gay gắt, hoàn toàn khác với hắn trước đây.
“Bọn hắn còn ra tay với ta, hoàn toàn không xem Dịch Đan Lưu chúng ta ra gì, điều này nếu như không trả lại gấp mười lần thì Dịch Đan Lưu chúng ta sẽ hoàn toàn trở thành trò cười!”
“Còn có tiện tỳ kia nữa, xem ra hình phạt còn nhẹ quá rồi!”
“Được rồi, bọn ta đã biết có chuyện gì rồi.
”
Kim Phi Chí Tôn đứng đầu trầm giọng nói, khoát khoát tay.
Hắn chính là sư tôn của Bích Anh, đồng thời cũng là thân phận Tiên quan tam phẩm cao quý.
“Cổ Đan Lưu các ngươi thật sự là càng lúc càng tệ hại.
”
Khóe miệng hắn nhếch lên, tràn ra một nụ cười giễu cợt,
“Vì một tiện tỳ lại huy động nhiều người như vậy, Lưu Duyên, Quế Linh, xem ra lúc trước ta coi trọng các ngươi quá rồi.
”
“Hóa ra các ngươi cũng chỉ có một chút kết cấu như vậy! ”
Lưu Duyên Thiên Tôn không có nhẫn nại ngắt lời hắn.
“Đủ rồi, Kim Phi ngươi cũng đừng nói mấy chuyện không liên quan.
.
”
“Nhanh chóng thả người đừng dài dòng.
”
“Thả người?”
Kim Phi Chí Tôn, Tăng Củng Chí Tôn, Chính Tự Chí Tôn cùng các đại sư thất giai không hiểu sao tự dưng đưa mắt nhìn nhau, chợt cùng lúc lớn tiếng bật cười.
“Ha ha ha ha, Lưu Duyên ngươi đang nói chuyện hoang đường gì vậy?”
“Bảo bọn ta thả người?”
“Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
“Từ lúc nào đã đến lượt Cổ Đan Lưu các ngươi đến đây dạy Dịch Đan Lưu bọn ta làm việc vậy?”
Quế Linh Chí Tôn cùng đám người không ai bảo ai cùng lúc trầm mặt.
“Kim Phi ngươi là có ý gì?”
“Ý gì?”
Hai tay của Kim Phi Chí Tôn chấp sau lưng, lạnh lùng nói.
“Ý là cả đời này tên tiện tỳ kia đừng mơ sẽ được ra ngoài, ngoài ra thì Cổ Đan Lưu các ngươi nhất định phải cho Dịch Đan Lưu bọn ta một lời giải thích!”