Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Dịch Đan Lưu lão tổ xuất hiện, vốn thả người lại trở quẻ, khiến Cổ Đan Lưu bên này trở tay không kịp.

 
Nhất là nhìn thấy đám người Kim Phi và Bích Anh điên cuồng ngang ngược vô cùng, mọi người càng tức giận sôi máu.

 
Nhưng mà, trước mặt bọn họ thật đúng là không có biện pháp.

 
Dịch Nguyên Đạo Tôn thân phận địa vị hoàn toàn không thua kém Thái Hành Đạo Tôn.

 
Thái Hành Đạo Tôn không còn có thể dùng giai vị ép buộc ra lệnh cho đối phương.

 
Mà chuyện của mấy Nữ quan cửu phẩm, phía trên cho dù cai quản, cũng rất hiếm hoi.

 
Trong nhất thời, mọi người không thể làm bất cứ điều gì.

 
Lưu Duyên âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Chết tiệt, nếu như là thời kỳ Tiên giới trước kia, chúng ta cùng lắm là giết qua!”
 
“Đáng tiếc nơi này là Thiên Cung, giết hại Tiên quan chẳng khác nào tự tìm đường chết! ”
 
“Đáng ghét!”
 
“Xem ra chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn.


 
“Ừ!”
 
Cũng chỉ tại đây khoanh tay ngồi nhìn không giải quyết được tình hình, Thành Ca thản nhiên xuất hiện.

 
“Trong từ điển của ca chưa hề có từ bàn bạc kỹ.


 
“Khương chưởng môn, ngươi đừng kích động, nơi này không giống với trước kia!”
 
Những người Cổ Đan Lưu này đều đến từ Tiên giới trước kia, đối với tác phong của Ca này không thể hiểu hơn.

 
Năm đó mỗi lần nghe được tin tức mang tên hắn, đó đều là lại vừa giết ai, lại giết những ai, lại lật đổ Tông môn nào và Tổ chức nào!
 
Bọn họ rất sợ lão đại này đem tác phong đó chuyển đến Thiên Cung.

 
Chẳng qua điều để cho bọn họ thoáng thở phào nhẹ nhõm chính là, Thành Ca chỉ giơ tay lên, mà không rút binh khí ra.

 
“Ô ha, cháu trai ngoan cũng có thân phận đấy nhỉ!”
 
Hắn mỉm cười hướng về phía Dịch Nguyên Đạo Tôn đối diện vẫy tay.

 
“Nhìn thấy ông nội, còn không tới thỉnh an?”
 
Lão tổ vừa mới ra oai làm màu ngút trời, nhìn thấy Khương Thành, xanh mặt lập tức.

 
“Là ngươi?”
 
Không sai, hắn gặp qua Khương Thành, hơn nữa khắc cốt ghi tâm.

 
Lúc trước Thu Vũ Tuyền thượng thiên, một số bộ phận quan trọng của Thiên Cung đều điều động cấp cao, đến Tiếp Dẫn tư trước để tranh thiên kiêu chi nữ cả chục tỷ năm chẳng có này.

 
Lúc ấy người của Thiên Đan Tư xuất hiện chính là Dịch Nguyên Đạo Tôn.

 
Rất không may, sau đó cá cược, hắn và đám người Dao Lang Đạo Tô,n Ưng Trì Đạo Tôn thua Thành Ca.

 
Cuối cùng bị buộc phải quỳ xuống dập đầu gọi chào gia gia.

 
Cho nên Khương chưởng môn tự xưng là gia gia trước mặt hắn, thật đúng là không ngoa.

 
Chỉ là gia gia bừa này, Dịch Nguyên Đạo Tôn chẳng những không muốn thừa nhận, thậm chí còn muốn hủy diệt hắn một vạn lần.

 
“Đồ chết tiệt, quả nhiên là ngươi!”
 
Dịch Nguyên Đạo Tôn bây giờ cuối cùng mới chú ý tới hắn.

 
Nhìn thấy Ca này, mắt đỏ ngay lập tức, tức giận đến suýt nữa ngay cả Căn nguyên cũng không khống chế được.

 
“Thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào!”
 
“Hôm nay ngươi đến đây, đừng nghĩ việc rời đi!”
 
Lão đầu này thần sắc hung hăng, trực tiếp rút binh khí của mình ra.

 
Đối với một Đế đan sư mà nói, binh khí thường cũng chỉ là trang trí, có thể cả đời cũng không dùng được mấy lần.

 
Hiện tại Dịch Nguyên Đạo Tôn cảm thấy mình rất cần thiết nên phải rút ra.

 
Mà đám người Kim Phi Chí Tôn và Chính Hư Chí Tôn phía sau hắn, mặc dù không biết sự kiện gọi gia gia, nhưng cũng đã sớm nhảy chân gào thét.

 
“Chính là hắn!”
 
“Hắn chính là người khởi xướng trận phong ba hôm nay!”
 
“Ngươi chỉ là Đế cảnh Cửu trọng, dám lớn tiếng không biết xấu hổ nhục nhã với Lão tổ bọn ta, ai cho ngươi can đảm đó?”
 
“Xúc phạm Tiên quan nhị phẩm, quả là tội đáng muôn chết!”
 
“Ta đề nghị lập tức bắt hắn lại, giao cho Chấp Luận Tư định tội!”
 
Nói đùa à, Dịch Nguyên Đạo Tôn là lão tổ phái luyện đan của bọn họ.

 
Nếu hắn là cháu trai của Khương Thành, vậy mấy đứa cháu của lão tổ bọn họ là cái thá gì chứ
 
Làm sao có thể chịu đựng chuyện này?
 
Ngay cả Thái Hành Đạo Tôn và Lưu Duyên những người khác cũng không nói gì.

 
Bọn họ bất lực nhìn Thành Ca.

 
“Khương chưởng môn, cho dù ngươi muốn xúc phạm hắn, cũng không cần phải biạ ra những lời như vậy.


 
“Đúng vậy, hình như cũng không có ý nghĩa gì!”
 
Tùy tiện mắng người khác là con trai cháu trai của mình, quả thực có chút thấp kém.

 
Người duy nhất tất cả biết chuyện gì đang xảy ra, chính là Yên Dĩ.

 
Nhưng mà lúc này nàng đang bận rộn âm thầm truyền âm, cười trên nổi đau của người khác.

 
“Còn tưởng rằng ngươi thật sự có thể dựa vào mối quan hệ trực tiếp xử lí chuyện này!”
 
“Kết quả bây giờ lại tốt, hiện trường gặp mặt một kẻ thù, ha ha ha! ”
 
“Lần này bên kia càng không có khả năng thả người!”
 
“Ngươi xuất hiện ngược lại lại phản tác dụng, cứu không được Nguyệt Dao, còn chawrg bằng Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên, ngươi thua rồi!”
 
“Đừng đưa ra kết luận quá sớm.

” Thành Ca khoé miệng nở nụ cười bí hiểm.

 
Yên Dĩ sẽ chẳng bị hắn dọa.

 
“Ngươi cứ ra vẻ bình tĩnh đi, bây giờ ngoại trừ việc trực tiếp giết, còn có cách gì?”
 
“Rất đơn giản, để cho cháu ta chủ động thả người.


 
“Ngươi nằm mơ đi, hắn muốn giết ngươi muốn điên lên rồi, còn phối hợp với ngươi thả người! ”
 
Thành Ca cắt đứt truyền âm, lười chú ý đến nữ nhân quấy rối này.

 
Sau đó hắn đối mặt với đám người Kim Phi, Chính Hư, Bích Anh đối diện đang gào thét, nhìn về Dịch Nguyên Đạo Tôn ở giữa mỉm cười.

 
Nụ cười đó, với một ý nghĩa sâu sắc.

 
Ngay cả Dịch Nguyên Đạo Tôn đều có chút sợ hãi.

 
“Cháu trai, ngươi đây là ép ta ngửa ván bài rồi sao?” Thành Ca mỉm cười nhnf trên nhìn xuống hắn.

 
Dịch Nguyên Đạo Tôn sắc mặt vô cùng khó coi.

 
“Ăn nói lung tung, ngươi muốn tìm cái chết?”
 
Lần đó dập đầu gọi gia gia, là sỉ nhục lớn nhất đời hắn.

 
Nếu không phải lúc ấy có năm vị Thần Quân ở đây trấn áp, hắn tuyệt đối không có khả năng nhận thua.

 
Mà trải qua sỉ nhục lần đó, trong khoảng thời gian này giống như một cán mũi nhọn, ngày đêm không ngừng xẹt qua trong lòng hắn.

 
Làm cho hắn suýt chút nữa mấy lần phát điên mất khống chế tại chỗ.

 
Chuyện nhục nhã này, hắn đương nhiên sẽ không để cho nhiều người biết.

 
Hơn nữa ở trước mặt đám hậu bối Dịch Đan Lưu coi hắn là lão tổ, nếu hắn bị bôi nhọ, sau này còn làm người như thế nào?
 
“Cái gì mà gia gia cháu trai, ta cũng không biết ngươi đang nói cái gì.


 
Khuôn mặt hắn u ám, cố ý không nhìn Khương Thành, mà là nhìn về phía Thái Hành Đạo Tôn.

 
“Thái Hành, quản người của ngươi cho tốt, phát ngôn điên cuồng như vậy thật là buồn cười!”
 
“Cổ Đan Lưu các ngươi chỉ biết có loại lời nói bẩn thỉu chửi rủa này sao, xem ra trước kia đề cao các ngươi! ”
 
Thái Hành Đạo Tôn buông tay.

 
“Ta cũng không có tư cách quản hắn.


 
Sâu trong lòng, hắn cũng cảm thấy túm lấy người khác gọi là cháu trai như vậy cũng chả là gì.

 
Cái hời chưa có được, ngược lại tự nhiên bị người ta coi thường.

 
Khương chưởng môn cũng nhìn ra.

 
Dịch Nguyên Đạo Tôn này dự định cắn chết cũng không thừa nhận từng làm cháu trai.

 
Dù sao ngày đó tất cả mọi người ở Tiếp Dẫn Tư đều cảm thấy xấu hổ, đồng loạt hẹn ngầm sẽ giữ kín, tất cả đều không có khả năng tiết lộ ra ngoài.

 
Mà Thiên Đan Tư bên này cũng không có người khác nhìn thấy.

 
Hắn không thừa nhận, vậy cũng sẽ không mất mặt, dù sao Khương Thành cũng không có chứng cứ.

 
“Ngươi nói lung tung như vậy, đừng tưởng rằng bổn tọa sẽ tùy tiện bỏ qua!”
 
Dịch Nguyên Đạo Tôn cũng nhận ra điểm này, trong lòng cũng không lo lắng, thậm chí cũng bắt đầu chống trả.

 
Hắn cười khoái chí: “Người ngươi muốn cứu, kết cục sẽ thê thảm hơn dự tính! ”
 
“Ồ phải không?”
 
Thành ca khẽ thở dài một tiếng.

 
“Đây chính là ngươi ép ta lấy video ra phát lại.


 
Video?
 
Từ này Dịch Nguyên Đạo Tôn còn chưa từng nghe qua.

 
Nhưng ngay sau đó, hắn chút nữa suy sụp ngay tại chỗ.

 
Bởi vì Khương Thành lấy ra một tiên khí Lưu ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui