Cuối cùng, “thủ lĩnh” của hai bên đã kết thúc truyền âm đàm phán.
Những người khác không biết bọn họ đã nói cái gì, càng không biết hai người bọn họ đã đưa ra thỏa thuận gì.
Đám người Kim Phi và Chính Hư vẫn đang tiếp tục kêu gào.
“Tổ sư gia, lần này nhất định không được tha cho bọn họ!”
“Đúng vậy, bọn họ nhất định phải xin lỗi vì dám đánh Bích Anh và phải bồi thường thỏa đáng cho chúng ta!”
“Tiên quan ngũ phẩm bị đánh, chuyện này mà đến tai của Chấp Luật Tư cũng là chuyện lớn!”
Bản thân Bích Anh Thiên Tôn lại càng như bị diễn tinh bám vào người.
Một tay che lại bên má vừa bị Lưu Duyên tát một cái, một tay che một bên đùi vừa bị Hàn Kỳ đá, sau đó ngã xuống đất rồi kêu lên.
“Ây da, vết thương của ta nặng quá!”
“Không chỉ có ngoại thương mà còn có nội thương, Ây da căn cơ đều bị tổn hại.
”
“Vừa rồi, bọn họ cùng nhau vây công ta, quá tàn nhẫn, quá phách lối, quả thực chính là nhân thần cộng phẫn! ”
Những người khác cũng cùng nhau đánh trống reo hò, đi theo hát đệm.
“Bồi thường! Bọn họ nhất định phải bồi thường!”
“Bằng không tất cả đều sẽ được bẩm báo cho Chấp Luật Tư!”
Đám người Lưu Duyên và Thanh Hoán bên này suýt nữa bị tức đến phát nổ.
Đã từng gặp qua người vô sỉ rồi nhưng chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy.
Lúc trước ngươi còn âm dương quái khí mà đắc ý, thế mà bây giờ ngươi lại biến thành người bị thương nặng không chữa được, ngươi nghĩ bọn ta đều là người mù?
Hàn Kỳ Thiên Tôn không thể kìm được cơn giận mà chỉ vào hắn, lớn tiếng mắng.
“Cmn ngươi, ngươi hại năm người họ không ra hình người, vậy mà lại ở đây không biết xấu hổ mà nói thảm?”
Hắn vừa nói xong đã bị Dịch Đan Lưu ở đối diện lấn át.
“Mấy tên tiện tì nô bộc kia, sao có thể so với Bích Anh đạo huynh?”
“Đúng vậy, thân phận của bọn họ là gì, Bích Anh lại có thân phận gì?”
“Chuyện này bọn ta sẽ không để yên!”
“Lần này Cổ Đan Lưu các ngươi nhất định phải có lời giải thích cho chuyện này!”
“Câm miệng hết cho bổn lão tổ!”
Khuôn mặt của Dịch Nguyên Đạo Tôn tái xanh, càng nghe bọn họ nói lại càng không nhịn được.
Nếu không có Khương Thành uy hiếp, hiện tại hắn cũng sẽ là một trong những người đang đắc ý.
Nhưng suy nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, hắn chỉ cảm thấy càng xấu hổ hơn.
Đối mặt với một đám đồ tử đồ tôn còn đang treo nụ cười trên môi, hắn hít sâu một hơi, lúc này mới tuyên bố mệnh lệnh với vẻ mặt đờ đẫn.
“Được rồi, thả bảy người kia ra.
”
Cho dù là đám người Kim Phi hay Chính Hư, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hả?”
“Thả người?”
“Lão tổ ngươi có ý gì! ”
Không phải nói muốn đối phương phải bồi thường cho chúng ta sao?
Vậy sao chúng ta lại thả người?
Bích Anh, người vừa nãy diễn hung nhất còn đang lăn lộn, lúc này nghe thấy mệnh lệnh của hắn, suýt nữa biến thành một khối điêu khắc ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, hắn không cam lòng mà gào lên.
“Tổ sư gia không được!”
“Ta bị thương nặng như vậy, bọn họ còn chưa cho giải thích thì làm sao có thể thả người! ”
Dịch Nguyên Đạo Tôn đang vô cùng khó chịu nên không để hắn nói xong đã tàn nhẫn tát cho hắn một cái.
Bốp!
Cái tát này kêu thật vang.
Làm cho Bích Anh Thiên Tôn quay mấy chục vòng trên không trung, rồi cuối cùng rơi xuống đất như đám bùn lầy.
Má phải của hắn cũng sưng lên với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Cái tát này không chỉ khiến đầu óc hắn choáng váng, mà còn khiến hắn rơi vào trạng thái hoang mang.
Chuyện gì đã xảy ra?
Vì sao tổ sư gia lại đánh mình?
Đám người Kim Phi và Chính Hư đứng bên cạnh cũng trở tay không kịp, tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng, khi bọn hắn nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ đến mức gần như muốn ăn thịt người của Dịch Nguyên Đạo Tôn thì tất cả đều nuốt lời nói của mình vào trong bụng, không dám ho he một tiếng?
Ánh mắt của Dịch Nguyên Đạo Tôn sắc như đao, liếc nhìn đám đồ tử đồ tôn.
“Khi nào đến lượt các ngươi lại dám sai khiến ta làm việc?”
Trái tim đám người Kim Phi và Chính Hư thịch một tiếng.
Đúng vậy, vừa rồi ở trước mặt lão tổ bọn họ có chút vênh váo.
Vội vàng khom lưng cúi đầu, đồng thanh nhận tội.
“Bọn ta không dám!”
“Hừ, ta nghĩ các ngươi rất dám đấy chứ!”
Dịch Nguyên Đạo Tôn cảm thấy mình nên tạo một chút uy nghiêm.
Nếu không những mệnh lệnh sau, bọn họ nhất định sẽ lại tự mình quyết định.
“Thật là một đám hỗn láo! ”
Sau đó, trước mặt đám người Khương Thành, Thái Hành, Lưu Duyên, hắn đã dạy một “khóa đạo đức” nghiêm khắc cho nhóm đế đan sư Kim Phi và Chính Hư của Dịch Đan Lưu.
Sau khi dạy dỗ đám đồ tử đồ tôn khiến chúng trở nên chán chường, thở cũng không dám thở thêm một chút.
Sau đó, hắn mới lại hạ lệnh lần nữa.
“Thả bảy người kia ra! ”
Chưa nói xong đã bị Thành ca ở phía đối diện nhắc nhở một câu.
“Đừng quên là phải mời.
”
Gân xanh trên trán của Dịch Nguyên Đạo Tôn giật giật.
“Mời các nàng ra!”
Mời?
Đám người Kim Phi và Chính Hư hoài nghi liệu mình có nghe lầm hay không.
Bên này đám Thái Hành và Lưu Duyên cũng trợn mắt há mồm.
Câu nói vừa nãy là do Dịch Nguyên Đạo Tôn nói?
Đùa à?
Sau khi hắn xuất hiện, chẳng phải còn khăng khăng nói cái gì mà kiên quyết không thả người sao?
Hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Chuyện này, lão tổ! ”
“Còn không nhanh đi mời đi!”
Dịch Nguyên vốn dĩ không cho bọn họ có cơ hội phản ứng.
“Lời ta nói mà các ngươi dám không nghe sao?”
“Các ngươi muốn tạo phản à, tìm cái chết à! ”
Đám Tiên quan tam phẩm Kim Phi và Chính Hư bị mắng đến cẩu huyết lên đầu, còn lại những tên Tiên quan tứ ngũ lục phẩm thì lại càng không dám lắm miệng.
Mấy trăm người của Dịch Đan Lưu chậm chạp đi vào bên trong Đan trận.
Bọn họ cũng không biết trong hồ lô của tổ sư gia giấu cái gì, chẳng lẽ có kế sách trái ngược nào sao?
Dưới sự quan sát nghiêm khắc của Dịch Nguyên Đạo Tôn, bọn họ thật sự đã đi mời.
Hơn nữa, quy cách còn rất cao.
Bảy vị Đạo Tôn tam phẩm, bao gồm cả Kim Phi, Tăng Củng, Chính Hư cùng nhau đi mời.
Bảy người Nguyệt Dao, Nguyệt Chỉ đang bị trấn áp trong trận, mỗi người đều được một vị đế đan sư thất phẩm nghênh đón.
“Khụ, mời các ngươi rời khỏi đan trận này!”
“Mời mời mời! ”
Tuy rằng bọn họ cũng không biết vì sao phải mời.
Nhưng đây là mệnh lệnh của tổ sư gia, đương nhiên phải hoàn thành nó thật tốt cả về mặt chất và lượng.
Mấy trăm vị Đế đan sư ngũ lục phẩm còn lại thì chia làm hai hàng, đứng ở hai bên.
Tư thế xếp hàng nghênh đón này làm cho đám người Lưu Duyên và Thanh Hoán phải nghẹn họng nhìn trân trối.
“Bọn họ muốn làm gì?”
“Không hiểu! ”
“Cẩn thận, sự việc khác thường, nhất định có âm mưu!”
Đám người Nguyệt Dao, Nguyệt Chỉ được bảy tên Tiên quan tam phẩm dìu ra khỏi đan trận, sau đó đi qua đội ngũ nghênh đón lại càng cảm thấy được yêu mà sợ.
Thậm chí còn có chút run bần bật.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Vừa rồi không phải còn nói muốn trấn áp mãi mãi sao?
Bảy người mơ hồ mà được mời ra khỏi đan trận, đưa ra bên ngoài.
Cuối cùng, đi tới trước mặt Khương Thành.
Ngã một lần khôn hơn một chút, lần này đám người Lưu Duyên và Thanh Hoán vội vàng tiến lên, bảo vệ Nguyệt Dao, Nguyệt Chỉ và những người khác, nhất định không cho bên kia có cơ hội nhốt bọn họ lại lần nữa.
Mà Khương chưởng môn lại quay đầu lại liếc nhìn Yên Dĩ.
“Thế nào, hiện tại phục rồi chứ?”
“Ta không động thủ, nhưng vẫn cứu được người.
”
Yên Dĩ thật sự không biết hắn làm sao làm được.
Theo suy nghĩ của nàng, sau khi Dịch Nguyên Đạo Tôn nhìn thấy Khương Thành, nhất định là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, làm sao lại có thể phối hợp với hắn?
Nhưng mà thua chính là thua.
“Ta sẽ dựa theo ước định mà bảo hộ đám vũ cơ và nhạc cơ kia, nhưng ngươi đừng có vội đắc ý.
”