Thích Vương tức giận đến mức suýt nữa đã ngất xỉu.
Chúc mừng ngươi, đã là chuyện làm trái lương tâm rồi.
Ngươi còn đòi ta lễ vật chúc mừng?
Nhưng mà nghĩ đến lúc trước đúng thật là đã thuận miệng đáp ứng một câu như vậy.
Hơn nữa hiện tại ở đây còn có hơn một nghìn người cường thế vây xem, nuốt lời thì quá có hại đến hình tượng của Thần Quân.
Cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi móc móc ở trong nhẫn trữ vật.
Móc ra một chiếc lông vũ hình quạt nửa trắng nửa đen.
Lông vũ này nhìn bề ngoài thì có vẻ xấu xí, nhưng chỉ cần dùng thần niệm cảm nhận một chút, có thể nhận ra bên trong chứa đựng uy năng cuồn cuộn.
Mặc dù không biết là chất liệu gì, cũng không biết là phẩm loại gì, nhưng vừa nhìn thì đã biết đây không phải là vật bình thường.
Chẳng qua sau khi nhìn thấy lông vũ này, rất nhiều người hiểu rõ tình hình ở đây đều lộ ra biểu cảm vi diệu.
“Âm Dương Thần Vũ” này đến từ Đạo Tuyệt Chi Địa, cụ thể xuất hiện như thế nào, cũng không có ai biết.
Năm đó khi vật này xuất hiện, còn từng dẫn đến một phen tranh đoạt bởi vì uy năng cuồn cuộn của nó.
Mảnh này là do khi đó Thích Vương dùng hết sức chín trâu hai hổ mới giành được.
Chẳng qua sau khi nghiên cứu mấy triệu năm, cũng không phát hiện ra tác dụng của món đồ này.
Không thể dùng để luyện đan luyện khí luyện trận, cũng không thể làm pháp bảo, buff trong lông vũ cũng không thể chuyển hóa để sử dụng, càng không thể trực tiếp luyện hóa.
Hoàn toàn chỉ là một phế phẩm dùng để dọa người mà thôi.
Xem “phế phẩm” này giống như lễ vật chúc mừng để tặng đi, quả thực là keo kiệt đến mức không thể keo kiệt hơn.
Đến cả Thành Ca cũng nhịn không được bốc phốt.
“Món đồ này của ngươi dường như cũng không phải là thiên tài địa bảo gì cả?”
Ca cũng rất chịu khó tìm tòi nghiên cứu về bảo vật.
Nhưng mảnh lông vũ này không nằm trong phạm vi nhận thức nghiệp vụ của hắn.
Hắn sử dụng kỹ năng nhìn rõ mọi vật của hệ thống chiếu một chút, cũng chỉ có được một dấu chấm hỏi.
Đến cả hệ thống cũng không nhận ra lông vũ này.
Xem ra thật sự là vô dụng.
Thích Vương nheo mắt, cố ý tỏ vẻ khinh thường nói: “Ngươi có thể nhận biết được toàn bộ bảo vật sao?”
“Buff mà Âm Dương Thần Vũ này chứa đựng chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được?”
“Có loại thiên tài địa bảo nào có thể so sánh được với nó?”
“Nói cho ngươi biết, vật này của ta chính là bảo vật vô giá, lần này xem như là nén đau từ bỏ những thứ yêu thích!”
Phạm Lôi Đạo Tôn và Dịch Nguyên Đạo Tôn biết rõ món đồ này chính là phế phẩm, cũng cố ý cười hì hì phụ họa theo.
“Đúng vậy, đây là bảo vật cầu còn không được.
”
“Năm đó vì có được nó, đã dấy lên một trận gió tanh mưa máu, đừng không biết đủ!”
“Tặng thứ này cho ngươi, đại biểu cho sự yêu mến và coi trọng của Thích Vương tiền bối dành cho ngươi, ngươi nên được yêu mà sợ đi ha ha ha ha! ”
Thành Ca không ngốc, sao có thể không nghe ra sự chế giễu từ trong giọng điệu của bọn họ.
“Ây, bỏ đi, Ca cũng không kén chọn.
”
Hắn nhận lấy lông vũ kia.
Chính ngay khoảnh khắc khi hắn chạm vào lông vũ kia, dị biến đột nhiên xảy ra!
Chiếc lông vũ có hai màu trắng đen rõ ràng đó đón gió thì liền dài ra, nhanh chóng phóng to.
Gần như là trong vòng một cái chớp mắt, thì đã phóng to ra không biết mấy nghìn lần.
Mà cảnh tượng này, cũng chỉ vẻn vẹn duy trì trong nháy mắt.
Không đợi mọi người kịp kinh hô, nó đã đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Trong cơ thể Khương Thành, đã chứa đựng sức mạnh dời sông lấp bể.
Giờ khắc này, ngộ đạo Tiên Thụ đã không có động tĩnh từ rất lâu đột nhiên phát ra tiếng xào xạc, phát ra thần quang huyền diệu.
Hai đám mây một đen một trắng chậm rãi trôi dạt, bay đến phía trên Tiên Thụ.
Rơi xuống từng trận sương mù về phía ngộ đạo Tiên Thụ.
Cả Tiên Thụ được tưới đều giống như là trời hạn gặp mưa rào, lại phát ra tiếng xào xạc, ánh sáng màu vàng cũng trở nên càng thêm rực rỡ.
Cảnh giới tu vi của Khương Thành không hề tăng lên.
Nhưng có một chút ít thay đổi nói không rõ được.
Hắn biết, đạo tâm của chính mình trong nháy mắt vừa rồi kia đã được thăng hoa.
Nếu bây giờ vẫn còn Tiên quốc, vậy Tiên quốc của hắn sẽ được tăng lên một cấp độ.
Loại thăng cấp này, theo cách bình thường thì hắn căn bản không thể gặp được, hoàn toàn chỉ có thể gặp chứ không thể cưỡng cầu!
Chiếc lông vũ được Thích Vương cho này, hắn vẫn y như trước không hề biết là cái gì.
Nhưng chỉ dựa vào tác dụng của nó, giá trị đã vượt qua tất cả các thiên tài địa bảo mà hắn gặp qua.
Mà lúc này, mọi người ở bên ngoài cũng đã sớm phát ra tiếng kinh hô.
“Chuyện này! ”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao mảnh lông vũ đó lại đột nhiên biến đổi?”
Mỗi người đều dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm vào Khương Thành, mong chờ lời giải thích từ hắn.
Bọn họ đã tu luyện nhiều năm như vậy, đương nhiên có hiểu biết sâu rộng.
Mặc dù sự biến đổi vừa rồi của lông vũ chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng bọn họ đã nhận ra chỗ đặc biệt.
Nếu không có gì bất ngờ, lông vũ đó chính là tuyệt thế trân bảo.
Chẳng qua trước đây Thích Vương không phát hiện ra mà thôi, sau khi rơi vào tay Khương Thành, đột nhiên phát huy ra loại hiệu quả đặc biệt thần bí nào đó.
Đón nhận ánh mắt trừng lớn giống như cái bóng đèn của Thích Vương, Thành Ca cười ra tiếng.
“Ha ha ha, các ngươi nói không sai, thứ này quả thật là bảo vật vô giá!”
Hắn nói theo những lời của đám người Thích Vương vừa nãy.
Thậm chí còn cố ý chắp tay về phía Thích Vương, biểu đạt một phen “cảm tạ” với hắn.
“Ây da, ngươi thật sự là hào phóng, tình nghĩa này khiến ta làm sao chịu được!”
“Chỉ là lấy được một chức vị Đan chủ bình thường mà thôi, đã khiến cho ngươi tốn kém như vậy, quá khách khí rồi! ”
Vô cớ tặng đi một kiện không biết là chí bảo, Thích Vương vốn đã vô cùng buồn bực.
Hắn đã ý thức được, chính mình có thể đã bỏ lỡ một cơ duyên cực kỳ quan trọng.
Lông vũ đó vốn là do hắn liều cả mạng sống mới giành được về tay.
Hiện tại ngược lại tác thành cho Khương Thành - kẻ mà hắn gai mắt nhất.
Bây giờ lại nghe thấy những lời này của Thành Ca, càng thêm nghẹn cả nửa ngày cũng nói không ra lời, suýt nữa đã nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ.
Những người khác đều là vẻ mặt cạn lời.
Đây gọi là chuyện gì?
Tiếp theo, đám Thần Quân Dực Vương và Lư Vương cũng không dám noi theo Thích Vương nữa.
Tình nguyện lấy ra thiên tài địa bảo thật sự, cũng không muốn lấy ra “phế phẩm” mà mình không nhận ra, để tránh lại làm hời cho tên tiểu tử này.
Đối với những món này, Thành Ca chỉ vui lòng nhận lấy, cũng không nói gì.
Hắn cũng biết, mảnh lông vũ vừa rồi kia chỉ có thể xem như trúng thưởng, không có khả năng lần nào cũng gặp được.
Mãi cho đến khi hắn thu xong bảo vật, bên ngoài cũng nhiều thêm một đám người.
Chỉ thấy giữa sân lại bay đến mấy vị Đế đan sư tiên phong đạo cốt, vừa nhìn cảnh giới cũng không thấp hơn Chí Tôn.
Hai vị dẫn đầu, lại đạt tới cấp độ Đạo Tôn.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người tham gia Tiên lô khảo nghiệm?”
“Là ai thông qua khảo nghiệm?”
Sau khi bọn họ đến đây, rõ ràng nhìn thấy mấy vị Thần Quân nhưng lại không hành lễ, ngược lại là mấy vị Thần Quân chủ động chắp tay.
“Thiên Lâm Đạo Tôn!”
“Bắc Hà Đạo Tôn!”
“Hai người các ngươi cũng bị kinh động sao?”
Hai người này cũng là Đế đan sư bát phẩm, đường đường Tiên quan nhị phẩm, có địa vị cao thượng ở Thiên cung.
Chẳng qua bọn họ thuộc về Tịnh Đan Lưu, là người của Chân giới Đan trước đây, cũng không hợp nhau với Thái Hành Đạo Tôn của Cổ Đan Lưu.
Bản thân Thiên Lâm Đạo Tôn trong hai người không chỉ là Đế đan sư bát phẩm, năm đó còn là Đế đan sư thất phẩm thông qua chứng nhận của căn nguyên.
Đây xem như là chứng nhận cấp cao nhất trong phạm vi Thiên cung hiện nay.
Đại biểu cho căn cơ của hắn thâm hậu hơn so với ba vị còn lại.
“Động tĩnh của Tiên lô lớn như vậy, nếu bọn ta vẫn không phát hiện ra, vạy coi sao được chứ?”
Trên mặt Thiên Lâm Đạo Tôn mang theo sự thán phục.
“Hơn nữa còn là chứng nhận của Đế đan sư lục phẩm, khó có được!”
“Rốt cuộc là ai?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Khương Thành.
“Là ngươi?”
“Ngươi là ai, lạ mặt như vậy, dường như cũng không phải là Tiên quan của Thiên Đan Tư ta?”
“Trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ là người mới tới?”
Biểu cảm của Thiên Lâm Đạo Tôn giống như đã thu được một món chí bảo.
Vội vàng hỏi: “Ngươi có muốn làm đệ tử nhập thất của ta không?”.