Khi cấp cao Thần Lôi Tư bên này đang tiếc nuối không thôi thì nhóm Dược sư của Thiên Đan Tư bên kia lại không hề có một chút tiếc nuối.
Bọn hắn vừa vui mừng vì Khương Thủ tọa đã chống đỡ được hai trận lôi kiếp.
Vừa nhanh chóng xông đến trời cao chặn ba tên Chưởng lôi Tiên quan kia lại.
“Đứng lại!”
“Đừng mong đi đâu hết!”
Có người lập tức nhận ra tên Chưởng lôi Tiên quan thất phẩm đang dẫn đầu.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tên cặn bã Mặc Nhung Chí Tôn ngươi!”
“Ngươi cũng thật to gan, dám âm mưu sát hại Thủ tọa Thiên Đan Tư bọn ta?”
“Ngươi chán sống rồi đúng không?”
Đối với Mặc Nhung Chí Tôn mà nói, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này.
Lúc trước mọi nơi tại Tiên Cung giáng xuống lôi kiếp, sau khi vượt qua kiếp nạn, một vài bạn bè Tiên quan bên dưới còn phải đến đây để cảm tạ vài câu.
Cảm tạ bọn hắn nương tay, kết thân với nhau để lần sau thuận tiện hơn.
Lần này đột nhiên bị một đám Dược sư bao vây tức giận chửi bới nên hắn có một chút khó chịu.
“Làm sao nào, ta dựa theo quy luật giáng xuống lôi kiếp, có sai lầm gì sao?”
Hắn mạnh mẽ thở ra một hơi, vẻ mặt kiêu căng nói: “Chỉ là ta không nương tay mà thôi.
”
“Cho dù có làm loạn đến Thần Quân bên kia, các ngươi cũng không có lý lẽ để nói!”
“Không có lý lẽ để nói?”
Kim Phi Chí Tôn cười mỉa mai: “Ngươi thật sự xem bọn ta như người mù rồi hả, có ai độ kiếp mà độ liên tục hai loại kiếp Thiên Tôn và Chí Tôn?”
Tâm tình của một số Dược khác cũng dâng trào mãnh liệt.
“Thần Lôi Tư âm mưu sát hại Khương Thủ tọa, chuyện này chắc chắn đúng là như vậy!”
“Chuyện này chúng ta nhất định phải trình lên trên để Thần Lôi Tư bọn hắn chịu trách nhiệm!”
Sắc mặt Mặc Nhung Chí Tôn thay đổi.
Không phải nói là Khương Thành ở Thiên Đan tư chỉ có Cổ Đan Lưu ủng hộ còn hai trường phái khác đều xem hắn như kẻ thù hay sao”
Tên Kim Phi Chí Tôn này thân là người của Dịch Đan Lưu thì sao lại phải giúp hắn nói chuyện vậy?
Hắn nghiến nghiến răng, quyết định giả vờ hồ đồ.
“Hai trận lôi kiếp gì vậy, tại sao ta lại không biết gì cả? Bằng chứng đâu?”
“Bằng chứ? He he he! ”
Chính Hư Chí Tôn ở bên cạnh đột nhiên cười quái dị hai tiếng.
“Mặc Nhung, ngươi giở trò xảo quyệt này trước mặt Dịch Đan Lưu bọn ta là do có một chút ý nghĩ hão huyền rồi thì phải?
Hắn tiện tay lấy ra tiên khí lưu ảnh, đắc ý kiêu ngạo quơ qua quơ lại trước mặt đám người kia.
“Mọi người cứ yên tâm, ta đã lưu trữ toàn bộ quá trình độ kiếp trước đó vào trong đây rồi.
”
“Chúng ta có bằng chứng rồi!”
“Cho dù có náo loạn đến Thiên Đế thì chúng ta vẫn có lý do!”
Hắn làm như vậy khiến các vị Dược sư bên cạnh vô cùng vui mừng.
“Đệch mợ, cái tên Chính Hư nhà ngươi cũng giỏi đó!”
“Còn biết lưu ảnh lại trước, thật biết lo trước tính sau mà!”
Đến cả lão đối thủ như Lưu Duyên cũng không thể nhịn được trở nên xúc động.
“Vào thời khắc quan trọng, cái đám chuyên làm việc không chính đáng như Dịch Đan Lưu kia cũng thật là hữu dụng.
”
Nhìn thấy tiên khí lưu ảnh kia của Chính Hư, sắc mặt của Mặc Nhung Chí Tôn trở nên sụp đổ.
Còn hai tên Tiên quan cửu phẩm cũng giống như bị sét đánh trúng, sắc mặt vô cùng hoảng loạn hoang mang.
Tùy tiện tăng thêm lôi kiếp không thuộc về cảnh giới của người ứng kiếp, đấy là vi phạm nghiêm trọng đến điều luật tự nhiên.
Đến lúc đó Mặc Nhung sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, còn hai tên Tiên quan cửu phẩm như bọn hắn rất có khả năng sẽ bị xử chết.
“Bao vây bọn hắn lại!”
“Lập tức thông báo lên Chấp Luật tư!”
“Âm mưu sát hại Khương Thủ tọa của bọn ta, chuyện này chưa kết thúc như vậy đâu!”
“Đúng, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, mưu sát thì làm sao có thể buông tha được?”
Nhìn thấy sắp bị bắt lại, Mặc Nhung Chí Tôn vô cùng lo lắng.
Tội danh mưu sát này một khi được xác định thì hắn cũng sẽ xong đời.
Đột nhiên hắn có một ý nghĩ, lớn tiếng hét lên: “Rõ ràng hắn không phải Thiên Tôn mà là Chí Tôn, ngay từ đầu là do bọn ta nhìn sai cảnh giới của hắn!”
Hai tên tiên quan cửu phẩm khác cũng vội vã hùa theo.
“Đúng, sau khi bọn ta phát hiện hắn là Chí Tôn mới thay đổi thành Lôi kiếp Chí Tôn!”
“Mặc dù đây là sơ suất của bọn ta, nhưng tuyệt đối không phải mưu sát.
”
“Cùng lắm chỉ có thể xem là mắc sai lầm.
”
Thiên Lâm Đạo Tôn tức giận mắng chửi.
“Các ngươi nói bậy nói bạ cái gì vậy, rõ ràng Khương Thủ tọa chỉ vừa đột phá đến Thiên Tôn, vẫn còn dám ngụy biện?”
“Đúng vậy, ngược lại muốn xem thử Chấp Luật Tư có nghe lời ngụy biện của các ngươi hay không.
”
Mặc Nhung Chí Tôn trái lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.
“Vậy thì được thôi, để xem Lư Vương phân xử như thế nào!”
Hắn biết là mấy vị Thần Quân như Thích Vương, Lư Vương, Dực Vương đều rất khó chịu với Khương Thành.
Chỉ là bởi vì một số lý do đặc biệt nào đó nên không thể giết được hắn mà thôi.
Chuyện này nếu như thật sự phải làm loạn đến Thủ tọa của Chấp Luật Tư bên đó, có lẽ cũng sẽ thiên vị Thần Lôi Tư thôi.
Đến lúc đó hắn nhiều nhất cũng chỉ phạm tội sơ suất, bị phạt chút tiên bổng và điểm Thiên Đạo mà thôi.
Thấy dáng vẻ không chút lo ngại kia của hắn, các vị Dược sư khó chịu tức giận, suýt chút nữa đã ra tay.
Còn Mặc Nhung Chí Tôn và hai tên Tiên quan cửu phẩm kia thì chế giễu ngược lại, rất náo nhiệt.
Cũng trong lúc tình hình đang rối tung rối mù đó thì Thành Ca bay đến.
“Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa.
”
“Chuyện lớn bao nhiêu chứ, không phải chỉ là phóng nhầm lôi kiếp thôi sao?”
“Ta tin là bọn hắn cũng không phải cố ý đâu, chỉ là chiếu theo điều lệ mà làm việc thôi có đúng không?”
Thành Ca còn bay đến trước mặt của Mặc Nhung Chí Tôn, thân thiết vỗ vỗ lên vai hắn.
Mặc Nhung Chí Tôn ngẩn người, bản thân có cảm giác choáng váng, không thể phản ứng kịp loại tình tiết này.
Tên tiểu tử này là ngốc thật hay ngốc giả vậy?
Vừa rồi là bọn ta cố ý mưu sát ngươi, ngươi là người trong cuộc cũng không phát hiện ra? Thậm chí còn đứng ra giúp bọn ta giải vây nữa?
“Đúng, đúng vậy! ”
Hắn lắp ba lắp bắp gật gật đầu.
Còn một số người khác đang đứng bên cạnh thì không thể chấp nhận nổi.
Kim Phi Chí Tôn và Chính hư Chí Tôn cũng cảm thấy khó hiểu.
Lúc trước khi Khương Thành đối địch với Dịch Đan Lưu không phải rất xảo quyệt sao, thậm chí đến mức độ bỉ ổi luôn mà?
Bây giờ sao lại thật thà như vậy chứ?
“Khương Thủ tọa, ngươi cần phải nhìn rõ một chút!”
“Vừa rồi là bọn hắn cố ý mưu hại ngươi, ngươi sao có thể giải vây cho bọn hắn được?”
“Không thể bỏ qua cho bọn hắn! ”
“Đừng đừng đừng!”
Khương chưởng môn vội vã xua tay: “Người ta đã chiếu theo điều lệ để làm việc thì chúng ta cần gì phải làm khó chứ? Ra tay chặn người rất khó coi! Với tư cách là người của một bộ phận to lớn như Thiên Đan Tư, cần rộng lượng một chút mới có thể phù hợp với vị trí ngôi sao như chúng ta được!”
Có được sự giúp đỡ của hắn, cuối cùng Mặc Nhung Chí Tôn cũng bình tĩnh trở lại, lưng cũng trở nên cứng hơn.
“Không sai, bọn ta chỉ là chiếu theo điều lệ để làm việc!”
“Nếu như các ngươi cứ động tay động chân thì cẩn thận bọn ta đến Chấp Luật tư tố cáo các ngươi đó!”
Hắn còn cắn ngược lại một cái khiến Lưu Duyên, Thanh Hoán và Kim Phi cùng đám người kia tức giận đến mức giận chân.
Nhưng Khương Thành thì không hề để ý đến.
Hắn chỉ mong đợi nhìn ba vị Tiên quan của Thần Lôi Tư rồi cười nói: “Lôi kiếp kia các ngươi còn có thể phóng ra được không? Cho ta thêm vài đợt nữa đi, tốt nhất là loại lợi hại hơn một chút ấy.
”
Tâm kiếp khi nãy khiến tâm cảnh của hắn vô duyên vô cớ thăng lên rất nhiều.
Mặc dù không trực tiếp tăng sức chiến đấu của hắn lên nhưng lại có ý nghĩa rất quan trọng đối với hắn, bởi vì nó sẽ bù đấp những thiếu sót cho hắn.
Hắn cảm thấy nếu như lại đến một vài lần nữa thì không chừng tâm cảnh của bản thân sẽ không còn là nhược điểm.
Vì vậy làm sao mà hắn có thể cam lòng bắt mấy tên Chưởng lôi tiên quan kia lại được?
Còn hận không thể kí kết thỏa thuận độ kiếp sấm sét lâu dài với bọn hắn kia kìa.
Chỉ là, những người khác đang không có cách nào hiểu được loại mạch não này của hắn.
“Khương Thủ tọa, ngươi muốn làm gì vậy?”
“Làm gì có ai mong chờ có nhiều lôi kiếp hơn đến đánh lên người của mình đâu chứ?”
Mặc Nhung Chí Tôn ở phía đối diện cũng lấy làm ngạc nhiên.
Đây là loại tình huống gì vậy?
Hắn chủ trì lôi kiếp nhiều lần như vậy rồi, Tiên nhân gặp gắn đều bảo hắn nương tay mà đánh ít vài đạo.
Đây là lần đầu tiên có người bảo hắn hãy đánh nhiều hơn vài lần.
Làm cho hắn hơi hơi nghi ngờ vào lỗ tai của mình.