Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Cấp cao của Thần Lôi Tư rất nhanh đã đuổi đến nơi đó.

 
Còn người trong cuộc như Khương Thành vẫn đang trình diễn tình nghĩa cao lớn chưa biết chán.

 
Khi Phạm Lôi Chí Tôn thìn thấy vậy, suýt chút nữa đã tức đến xuất huyết não.

 
“Tên hung thủ đáng chết nhà ngươi, lại dám ngây người ở đây?”
 
Ngươi tốt xấu gì cũng phải chạy đi chứ?
 
Ít nhất như vậy còn cho thấy một chút cảm giác tội lỗi, biết rằng bản thân đã làm chuyện sai trái.

 
Đứng tại đây ngang nhiên chém gió cái khỉ, thật sự không xem Thần Lôi Tư bọn ta ra gì.

 
“Lý nào lại như vậy!”
 
“Thật là chẳng kiêng nể gì!”
 
Một đám Chí Tôn của Thần Lôi Tư cũng xông đến chỗ đó.

 
Còn chưa đợi các Dược sư lên tiếng thì từng nhóm người đã bao vây Khương Thành lại.

 
“Bắt hắn lại!”
 
Mà Thành Ca đang bị bao vây kia, sắc mặt lo lắng và sốt ruột một chút cũng không có.

 
Hắn tiện tay biến ra một điếu thuốc, sau khi đốt lên thì hít một hơi thật sâu.

 
Lúc này mới thong thả nói: “Các ngươi thật thích nói đùa, với tư cách là Thủ tọa của Thiên Đan tư thì tại sao ta lại không dám ở lại đây?”
 
Hắn cũng biết rõ, đám người này của Thần Lôi Tư chắc chắn lại sắp thảo phạt một đống lời nói thừa thải.

 
Thậm chí sẽ ra tay tại đây.

 
Đang chờ đợi thì không biết tại sao đối diện đang khí thế đùng đùng đột nhiên tất cả đều im bặt.

 
Từ Phạm Lôi Đạo Tôn trở xuống đến tất cả các cấp cao của Thần Lôi Tư toàn bộ đều giật mình, ánh mắt nhìn chầm chầm vào tay trái của Khương chưởng môn! Điếu thuốc kẹp trên ngón tay kia.

 
Vẫn còn?
 
Lúc trước không phải nói là lôi kiếp đã tiêu hao hết rồi sao?
 
Hóa ra loại bí bảo Tín Hương này không chỉ có một cái?
 
Điều này khiến bọn hắn lập tức dừng lại và trở nên cẩn thận từng li từng tí.

 
Trước đây bí bảo này đã “bảo vệ” Khương Thành không phải chịu một chút tổn thương nào từ lôi kiếp!
 
Phải biết rằng phía sau đó là lôi kiếp cấp Chí Tôn, đòn tiến công khiến vô số Tiên nhân nghe thôi đã khiếp sợ.

 
Có thể đạt được loại phòng ngự với cấp độ như vậy, không cần nói rõ cũng có thể tưởng tượng được bí bảo “Tín Hương” đó mạnh đến mức nào.

 
Bây giờ Khương Thành lại đốt thêm một điếu khác!
 
Hắn muốn làm gì vậy?
 
Chẵng lẽ loại bí bảo này không chỉ có loại phòng ngự mà còn có loại công kích?
 
Hắn dự định sẽ dùng loại bí bảo này oanh kích bọn hắn bất cứ lúc nào?
 
Trong lúc nhất thời, một đám cấp cao của Thần Lôi Tư nghi thần nghi quỷ âm thầm phòng bị.

 
Thậm chí Phạm Lôi Đạo Tôn còn lặng lẽ dùng thần niệm để thăm dò, nhìn kĩ điếu thuốc kia từ trong ra ngoài một lần.

 
Kết quả dò xét ở khoảng cách gần kia khiến hắn vô cùng bất ngờ.

 
“Bí bảo” này lại chỉ được cấu tạo từ vật phàm bình thường, không có một bộ phận nào xứng đáng được gọi là đạo, thậm chí loại khói được đốt ra cũng là khói loại kém.

 
Điều này làm sao có thể chứ?
 
Loại phế phẩm này còn không bằng vật phàm nhưng lại có thể chắn được lôi kiếp?
 
Không, không đúng!
 
Hắn nặng nề lắc đầu.

 
Có một số đồ vật nhìn bên ngoài thấy rất bình thường nhưng trên thực tế thì hạt nhân ở bên trong lại ẩn chứa uy năng khó mà tưởng tượng được.

 
Nếu như đấy thật sự là vật phàm bình thường, với thực lực và địa vị cao trọng như Khương Thành thì làm sao có thể để ý đến, hơn nữa còn cầm ở trong tay?
 
Cho nên, thật ra do bản thân chỉ nhìn thấu được vẻ bề ngoài của “Tín Hương” chứ không thể nhìn thấu được sự đáng sợ ở mức độ sâu thẩm của nó.

 
Cũng may cũng may, may mà bản thân không bị lừa!
 
Khi hắn đang chơi trò suy diễn tâm lý thì người của Chấp Luật Tư ở phía xa cũng nghe tin lập tức bay đến, nhanh chóng tiếp cận hiện trường.

 
Lư Vương tự mình dẫn đội!
 
Cái chết của Tiên quan thất phẩm vốn dĩ không thể kinh động được cấp bậc kia của hắn.

 
Nhưng vừa nhìn thấy địa điểm xảy ra chuyện là ở Thiên Đan tư, tim của Lư Vương liền rơi lộp bộp.

 
Không phải lại là “Con sâu làm rầu nồi canh” kia chứ?
 
Vừa mới trải qua bao lâu đâu?
 
Mà khi hắn tự mình đuổi đến còn thật sự nhìn thấy Khương Thành đang bị bao vây thì lửa giận trong lòng gần như cũng không thua kém gì Phạm Lôi Đạo Tôn.

 
“Thật đáng chết, quả nhiên lại là ngươi!”
 
“Ngươi có thể yên phận một chút, đừng có ngày nào cũng đi gây sự có được không?”
 
“Lại dám giết chết Tiên quan tam phẩm, ngươi thật là tộc ác tày trời!”
 
Nghe thấy tiếng gào thét gay gắt kia của hắn, Phạm Lôi Thiên Tôn vô cùng mừng rỡ.

 
Vội vã chủ động tiến lại gần mà gào thóc.

 
“Lư Vương, ngươi nhất định phải làm chủ cho bọn ta!”
 
“Mặc Nhung Chí Tôn là do hắn giết chết, bằng chứng rõ ràng, thật là khiến người khác tức giận!”
 
“Nhờ Lưu Vương ngươi ra tay, diệt trừ tên này!”
Hắn có chút kiêng dè điếu thuốc kia trong tay của Khương Thành, vì vậy muốn xúi giục Lư Vương đích thân ra tay còn bản thân hắn thì ở một bên xem kịch là được.

 
“Đúng vậy Lư Vương, tên tiểu tử này quá đáng lắm rồi!”
Một số Tiên quan khác của Thần Lôi Tư cũng nhao nhao kể khổ gây áp lực cho Chấp Luật Tư.

 
Hy vọng Chấp Luật Tư lập tức giết chết tên kì dị này.

 
“Lần trước giết chết Thương Liễm Chí Tôn, lần này lại giết thêm Mặc Nhung Chí Tôn, đây chính là tát Thần Lôi Tư bọn ta một cái bạt tai rồi lại tát thêm một cái bạt tai nữa!”
 
“Đây nếu như không có một lời giải thích, Thần Lôi Tư bọn ta sẽ trở thành trò cười, làm sao còn có chỗ đứng tại Thiên Cung?”
 
Biểu cảm của Lư Vương lập tức trở nên cực kì cực kì khó coi.

 
Hắn không hề biết gì về “Tín Hương” nhưng hắn cũng không có cách nào ra tay với Khương Thành.

 
Dù sao thì thân phận của tên tiểu tử này cũng quá đặc biệt.

 
Giết chết hắn, vậy trận cá cược cùng Tà Tiên giới kia cũng sẽ trực tiếp thua luôn.

 
“Hừm, sau này ngươi tuyệt đối không được tái phạm nữa, rõ chưa?”
 
Hắn cố ý đen mặt, thần sắc nghiêm nghị chỉ vào Khương chưởng môn, lớn tiếng cảnh cáo.

 
“Nếu không ta nhất định sẽ giết không tha!”
 
“Tốt nhất ngươi nên an phận một chút cho ta, đừng nghĩ rằng không ai có thể trừng trị được ngươi!”
 
Sau khi cảnh cáo xong, hắn liền khua khua tay trực tiếp dọn đường trở về.

 
“Chúng ta đi!”
 
Đừng nói đến Thần Lôi Tư, ngay cả các Dược sư của Thiên Đan tư cũng đều ngỡ ngàng.

 
Đây là chuyện gì vậy?
 
Chạy đến đây chỉ nói hai câu như vậy là xong rồi?
 
Chỉ có sấm sét chứ không có mưa hả?
 
Không nói đến xử chết tại đây nhưng ít nhất cũng phải niêm phong tiên lực áp giải đến đại lao của Chấp Luật Tư chứ?
 
Giết nhiều Tiên quan như vậy mà vẫn còn có sau này? Các ngươi như vậy còn không thể được gọi là phạt ba cốc rượu nữa.

 
Phạm Lôi Đạo Tôn không thể nhịn được.

 
“Lư Vương, ngươi như vậy là có ý gì?”
 
“Ý gì là ý gì?”
 
Phạm Lôi Đạo Tôn cũng sắp tức giận.

 
“Cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn?”
 
“Vậy chứ ngươi còn muốn làm gì?”
 
Lư Vương không có nhẫn nại quay đi, nhìn Thần Lôi Tư cũng có chút buồn bực.

 
Nếu như có thể giết chết tên tiểu tử này thì ta còn cần ngươi đến thúc giục?
 
Tại ngày đầu tiên hắn lên trời đã nghiền hắn răng rắc hắn rồi được chưa?
 
“Thần Lôi Tư các ngươi có phong cách gì ta cũng hiểu biết phần nào.


 
Hắn quét mắt qua đám cấp cao của Thần Lôi Tư, hừ lạnh một tiếng.

 
“Đừng cho rằng bản thân kiểm soát lôi kiếp liền có thể nắm cái này đe dọa cái kia, quyền lực của các ngươi là do phía trên ban tặng, hy vọng các ngươi đừng quên!”
 
“Sau này kiềm chế một chút cho ta!”
 
Phạm Lôi Đạo Tôn suýt chút nữa sụp đổ.

 
Ý gì đây, bọn ta liên tiếp bị giết chết hai tên Chí Tôn trong bốn tên Tiên quan, cuối cùng tên “Hung thủ” không những không bị trách phạt mà ngược lại bản thân bọn ta còn bị cảnh cáo trách mắng một trận?
 
Nhìn bóng dáng nhóm người của Lư Vương nhanh chóng rời đi, trên dưới Thiên Đan Tư đều sắp hóa đá.

 
Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc?
 
Giết chết ba tên Tiên quan tại đây, chứng cứ xác thực cũng không bị sao hết?
 
Chuyện này cũng quá quá quá quá vô lý rồi đúng không?
 
Nói thật thì nếu như bọn hắn không đứng về phía của Khương Thủ tọa thì nhất định bây giờ bọn hắn sẽ mắng to chơi xấu quá đáng rồi.

 
Còn bây giờ thì bọn hắn chỉ có thể nhìn Thành Ca thật chăm chú cao quý.

 
Đại lão, xuất thân của ngươi sao mà lớn vậy?
 
Chấp Luật Tư vậy mà lại không dám động vào ngươi, rốt cuộc thì ngươi đã làm gì rồi?
 
Cho dù có là con riêng của Thiên Đế cũng không có được đặc quyền như vậy đâu?
 
Mà trên dưới Thần Lôi Tư cũng đã rối tung rối mù.

 
Trong lòng bọn hắn vô cùng bực bội, rất muốn hộc máu.

 
Ngữ khí này không thể nói ra được, khó chịu thật!
 
Riêng Thành Ca vẫn rất đồng cảm vỗ vỗ lên vai của Phạm Lôi Đạo Tôn, đưa cho hắn một điếu thuốc.

 
“Lão huynh, nếu như kẻ yếu không thể sánh được với kẻ mạnh vậy thì hãy tận hưởng đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui