Phạm Lôi Tôn Giả vốn muốn nổi trận lôi đình.
Con mẹ nó, ngươi ý thức một chút đi có được không, không biết bọn ta là kẻ địch hả?
Không biết là không được sờ mông của hổ hả?
Lại còn làm giống như là người quen.
Còn dám vỗ lên vai của ta?
Nhưng mà hắn vừa định quay mặt bỏ đi thì lại nhìn thấy điếu thuốc được đưa tới.
Tiếp theo sau đó, không chỉ có hắn mà còn có một số Tiên quan của Thần Lôi Tư đang quan sát ở bên cạnh cũng chết lặng.
Loại “Tín Hương” phòng ngự với uy năng mạnh đến vô lý này, vậy mà hắn vẫn còn?
Cuối cùng hắn có bao nhiêu điếu vậy?
Nhưng mà nghĩ một chút dường như cũng có thể giải thích được, dù sao thì loại “Tín Hương” này là bí bảo mang tính tiêu hao.
Nhìn điếu thuốc được đưa sang, Phạm Lôi Đạo Tôn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì không hề biết được thói quen mời hút thuốc của thế giới khác, hắn cũng không dám đưa tay ra nhận.
Mà chỉ lắp ba lắp bắp hỏi: “Khương, Khương Thủ tọa, ngươi làm như vậy là có ý gì?”
Thậm chí hắn còn thay đổi xưng hô.
Trong mắt của hắn, bí bảo “Tín Hương” này không giống như những món đồ khác.
Món đồ chơi này có thể “Hấp thu” toàn bộ sát thương của mười tám tầng kiếp lôi Chí Tôn không hề thiếu dù chỉ một chút.
Xét về sức phòng thủ khi chiến đấu thì Phạm Lôi với tư cách là Đạo Tôn chắc chắn sẽ mạnh hơn Khương Thành trước mắt rất nhiều.
Nhưng nếu như hắn đến mang theo Lôi kiếp Chí Tôn kia, nếu đang ở trong trạng thái thất thần vì tâm kiếp, không dùng pháp bảo không dùng tiên lực hay căn nguyên để ngăn chặn, vậy thì hắn thật sự không thể làm được chuyện như không bị một chút thương tổn nào.
Nguyên nhân rất đơn giản, đa số lôi kiếp vẫn là lực Thiên Đạo.
Không thuộc về bất cứ quy tắc nào và cũng không được xem là công kích thông thường.
Phạm Lôi không có thiên hoang bất diệt thể, cũng không có căn cơ của ba ngàn huyền văn, cho dù cảnh giới có cao hơn đi nữa cũng không thể không bị bất cứ thương tổn nào.
Cũng do đó mà trong mắt của hắn, mức độ phòng thủ của “Bí bảo Tín Hương” có thể “Bảo vệ” Khương Thành không phải chịu một chút tổn thương nào từ lôi kiếp kia nhất định sẽ cao hơn một Đạo Tôn như hắn.
Đây là thần vật như thế nào chứ?
Có được Tín Hương kia, trong khoảnh khắc quan trọng nhất đốt nó lên có lẽ có thể ngăn chặn được một đợt tấn công của Thần Quân đúng không?
Tên này đặt một bí bảo lợi hại như vậy trước mặt hắn là muốn làm gì?
Diễu võ vương oai hả?
Hay là muốn bắt đầu tiến công?
Khương Thành làm sao biết được thằng cha này chỉ vì một hành động mời thuốc cực kỳ bình thường mà nội tâm lại sinh ra nhiều suy nghĩ vớ vẩn như vậy?
Hắn chỉ là đưa điếu thuốc kia về phía trước.
“Không có ý gì hết, ngươi không cần đúng không?”
Hỏi ta có cần hay không?
Ý là cho ta sao?
Phạm Lôi Đạo Tôn nghi ngờ lỗ tai của mình.
Một vài cấp cao của Thần Lôi Tư ở bên cạnh cũng ngu luôn.
Bí bảo quý giá như vậy lại trực tiếp tặng cho Phạm Lôi Thủ tọa?
Có nhầm lẫn gì không đây?
Trên thế giới này sao lại có người hào phóng như vậy?
À không đúng, sao lại có người ngốc như vậy?
Không thể nào!
Trong đây chắc chắn ẩn giấu một âm mưu lớn nào đó!
Lẽ nào một khi nhận nó thì sẽ có một uy năng khủng khiếp bùng nổ ra tại đây, giết chết Phạm Lôi Đạo Tôn?
Bọn hắn còn đang nghi thần nghi quỷ thì Thành Ca có hơi mất nhẫn nại.
“Ngươi không cần thì thôi vậy.
”
Hắn vừa định thu tay về.
Phạm Lôi Đạo Tôn lại sốt ruột.
Bí bảo quý giá như này có thể là vô giá, Nguyên Tiên giới có lẽ còn chưa từng xuất hiện lần nào.
Người ta đã đưa đến trước mắt của mình rồi mà mình lại không cần, vậy sẽ bị trời đánh đúng không?
“Không không không, ta cần ta cần!”
Hắn vội vã đưa tay ra, hơn nữa còn là hai tay.
Lúc đó hắn vẫn rất phòng bị.
Trong lúc hắn đưa tay ra đồng thời cũng điều động tiên lực ở toàn thân phòng thủ bên ngoài cơ thể, căn nguyên cũng lặng lẽ dẫn ra, chuẩn bị ứng phó với tình trạng bất ngờ bất cứ lúc nào.
Thần lực và hơi thở quy tắc này, đương nhiên Thành Ca có thể cảm nhận được.
Hắn làm vậy là có ý gì?
Hiếm khi ta chia cho ngươi một điếu thuốc, ngươi lại làm tra vẻ như đang kìm nén sức mạnh muốn đánh lén ta vậy?
Cũng may Ca đây không sợ chết, thậm chí còn rất mong chờ.
Vì vậy cũng thật sự đặt điếu thuốc kia vào tay của Phạm Lôi Đạo Tôn.
Khi “Bí bảo” quý báu thật sự được đưa đến tay đồng thời không có phát nổ, Phạm Lôi Chí Tôn cảm thấy không được chân thực.
Chuyện này cũng quá vô lý rồi!
Tên tiểu tử này lại thật sự cho mình đại sát khí quý giá như vậy?
Hai tay cầm điếu thuốc kia, hắn phát hiện cái này nhẹ hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều lần.
Một món đồ chơi nhỏ bé như vậy nhưng bên trong lại ẩn chứa uy năng khủng khiếp đến thế sao?
Thật sự khó mà tin được!
Những cấp cao khác của Thần Lôi Tư đứng bên cạnh cũng sôi nổi tập hợp lại, kỹ càng quan sát điếu thuốc kia ở khoảng cách gần.
Con mắt của bọn hắn có chút xanh rồis.
Ngưỡng mộ quá!
Nhìn thấy bọn hắn đều chạy đến quan sát điếu thuốc kia, Thành Ca trỗi dậy một cảm xúc khó hiểu.
Ôi, một đám nhà quê chưa từng thấy qua các mặt của xã hội.
Hắn xuyên không đến thế giới này nhiều năm như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác ưu việt có một không hai của người xuyên không.
Cũng đúng, bản thân là người sang trọng, chia thuốc sao có thể chỉ chia cho một người được?
Do đó trong phút chốc hắn lại biến ra thêm! đầy đủ một bao thuốc.
Sau đó mở phân tán qua phía các cấp cao khác của Thần Lôi Tư.
“Nào nào nào, mọi người đều có phần!”
“Mỗi người một điếu đừng tranh giành.
”
Cầm dưới của tất cả các cấp cao của Thần Lôi tư trực tiếp rơi xuống đất.
“Đây đây đây, thứ đồ này lại có nhiều như vậy?”
“Đệch mợ, sản xuất hàng loạt hả?”
“Ngươi lấy được từ đâu vậy?”
“Sao ta lại có cảm giác giống như không có dáng vẻ của quý giá lắm nhỉ? Lẽ nào là loại hàng bình thường?”
Nghe bọn hắn nói như vậy, Thành Ca có cảm giác như bản thân mình có “Quyền uy” của người xuyên không nhận được chất vấn.
Lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi: “Cái gì gọi là hàng hóa bình thường sản xuất hàng loạt?”
“Ta dám đánh cược, toàn bộ Nguyên Tiên giới chỉ có ta đây là có đồ chơi này à không! Bảo vật này!”
“Ít nhất là bây giờ chỉ có ta có!”
“Các ngươi sẽ không thể nào tìm thấy được ở những nơi khác!”
“Nếu như đã không cần vậy thì thôi vậy.
”
Nghe thấy hắn nói như vậy, đám cấp cao của Thần Lôi Tư lập tức một lần nữa nhận ra tính hiếm có của “Bí bảo” này.
Toàn bộ Nguyên Tiên giới chỉ có mình hắn có?
Vậy khó có được biết bao nhiêu chứ?
“Ha ha ha, Khương Thủ tọa nói đùa rồi, bọn ta không phải là không có kiến thức.
”
Bọn hắn vội vã chủ động nhận sai, hơn nữa còn cười làm lành.
Còn mối thù về cái chết của hai vị Chí Tôn, mức độ ưu tiên của chuyện này cần phải tính kỹ lại trong tương lai, chuyện quan trọng nhất trước mắt là lấy bảo vật về đã.
“Đúng đúng đúng, bọn ta vô cùng yêu thích vật hiếm.
”
“Xin Khương Thủ tọa phát hảo tâm tặng cho ta một điếu! ”
“Ta đã biết thật ra con người của Khương Thủ tọa cũng không tệ mà!”
“Sao có thể chỉ là không tệ, đó thực chất tương đương với được đấy chứ!
Thành Ca bị tâng bốc đến mức có chút khó hiểu.
Tự nhủ trong lòng hiệu quả của một bao thuốc lại có thể thần kì đến vậy sao, giá trị của đồ chơi này thậm chí còn không bằng cỏ dại mọc bên đường của Thiên Cung.
Dù sao thì cỏ dại kia cũng là cỏ dại của Tiên giới, có mang tiên lực.
Vì thứ này mà đến cả kẻ thù các ngươi cũng có thể khen ngợi như vậy?
Cho dù không hiểu rõ nhưng dưới sự khen ngợi đấy thì tâm trạng của hắn cũng rất vui.
Do đó lại một lần nữa mở hộp thuốc ra, dựa theo thứ tự một vòng tròn mà phân chia, mọi người đều có phần.
Đám tiên quan tam phẩm tứ phẩm của Thần Lôi tư từng người một giống như nhặt được chí bảo.
“Khương Thủ tọa thật sự là người hào phòng nhất mà ta từng thấy qua trong đời.
”
“Nguyện ý cho không bọn ta số bảo vật này như vậy, thật khiến người khác khó hiểu đến cảm động!”
“Không hổ danh là Ẩn Hoàng, nhìn xem hình mẫu của người ta thật là không giống nhau mà!”
“Ta đại khái có thể hiểu được vì sao Khương Thủ tọa có thể ở trước mặt đám Thần Quân ăn lớn như vậy rồi, mạnh tay như vậy ai có thể không phục chứ?”
Bây giờ bọn ta đều có chút hoài nghi, sỡ dĩ vừa rồi Lư Vương của Chấp Luật Tư bỏ qua cho Khương Thành có phải là vì đã nhận quá nhiều bảo vật quý giá của hắn rồi hay không, mắc nợ tình nghĩa của hắn cho nên mới không tiện ra tay.