Đối với Tinh chủ của Đế Kiếm Tinh, Khương Chưởng môn chẳng có suy nghĩ to tát gì.
Hắn không cần trở thành Tinh chủ, địa vị cũng sánh bước với Thiên Đế rồi.
Lần rèn luyện này đối với hắn mà nói, phần lớn là vì hình thành thế giới kiếm đạo.
Một khi kiếm tâm của hắn cũng thấm nhuần hòa hợp lẫn nhau thì không chỉ uy lực và bản lĩnh kiếm thuật tăng mạnh, đồng thời pháp tắc làm màu của hắn cũng theo đó mà trở nên mạnh hơn.
Bởi vì bản thân thế giới kiếm đạo cũng là một loại ý cảnh.
Chỉ một ý niệm, những phiến lá ở dưới chân hắn đã bắt đầu chầm chậm bay về phía trước.
Tốc độ bay lượn của phiến lá không quá nhanh, sau khi Thành Ca rời khỏi bờ biển, nhìn về phía đại dương đến cả một phần cũng không có gì thay đổi, sự mới mẻ lúc ban đầu đã biến mất rất nhanh.
Không ai biết bờ bên kia ở đâu.
Có lẽ nó là cả một chặng đường tiến phía trước, có lẽ cần chếch khỏi vị trí đã xác định, cũng có lẽ nó nằm ở trung tâm của biển.
Có thể chỉ một giây sau là sẽ tới, cũng có lẽ trôi dạt hàng trăm tỉ năm cũng chẳng có kết quả gì.
Mà muốn rời khỏi đây cũng rất đơn giản, vứt Đế Kiếm Phù, là có thể thoát khỏi Đế Kiếm Tinh.
Lúc mới bắt đầu, hắn còn hai tay chống nạnh, đứng trên phiến lá, giống như thuyền trưởng đang đứng sừng sững trên boong tàu, nhìn về phía xa xa với vẻ mặt đầy hào hùng.
Được một lúc, hắn cảm thấy tư thế này đứng hơi mỏi, nên đổi thành ngồi xuống.
Ngồi trên phiến lá, tay chống cằm trông ngóng một lúc lâu.
Hắn cảm thấy tư thế này cũng mệt quá.
Rèn luyện trong truyền thuyết đâu? Khảo nghiệm đâu?
Cứ trôi dạt, bập bềnh trên biển thế này à?
Cuối cùng, hắn nằm hẳn xuống.
Nếu như hành động này của hắn bị người khác nhìn thấy, khóe miệng bọn họ nhất định sẽ nhếch mãi không thôi, cảm thấy tên này có phải là đang chê sống quá lâu rồi không.
Vùng biển này của Đế Kiếm Tinh, không phải là vùng biển trời yên biển lặng, không có nguy hiểm gì.
Bất cứ lúc nào cũng có thể có khảo nghiệm giáng xuống.
Do đó, mỗi một kiếm tu bước vào đây, cho dù là thực lực ở bên ngoài có mạnh đến mức nào, sau khi bước vào đây cũng phải vực dậy 100% tinh thần.
Cẩn thận từng li từng tí đề phòng nguy hiểm rình rập.
Nằm hẳn trên phiến lá giống như Thành Ca thế này, cũng là người duy nhất từ cổ chí kim đến nay.
Cũng không biết là qua bao lâu, hắn đột nhiên cảm thấy những tia sáng ở ngoài mí mắt đột nhiên tối đi.
Vừa mở mắt ra, ba hạt mưa rơi từ trên trời xuống.
Hạt mưa đó không lớn lắm, đen nhánh như mực, cứ thế nhằm vào đầu hắn mà rơi xuống.
Một người thích gọn gàng ngăn nắp như Thành Ca, đương nhiên sẽ không để “nước mực” rỏ lên gương mặt đẹp trai ngời ngời của hắn.
Hắn vội vàng né tránh thật nhanh.
Ba hạt mưa đó dường như không đem theo hiệu quả lần theo dấu vết cao cấp, sau khi hắn tránh đi, thì rơi luôn xuống chiếc thuyền nhỏ bằng phiến lá dưới chân hắn.
Sau đó, khiến cho chiếc thuyền nhỏ bị thủng ba lỗ be bé.
Trong đó có hai lỗ be bé ở mép rìa thì không sao, chỉ là khiến cho phiến lá bị sứt mẻ mất một ít.
Có một lỗ nhỏ ở bên trong phiến lá, dẫn đến Thiên Đạo kiếm hải ở phía dưới lập tức bắt đầu dâng nước lên trên.
“Vãi chưởng?”
“Có chuyện gì thế này?”
“Chiếc thuyền nhỏ của ca đây sắp vỡ rồi à?
Thành Ca cau mày, hắn nhận ra chuyện này không hề đơn giản.
Nếu nước mưa mực này đổ xuống nhiều hơn mấy lần hoặc mười mấy lần, thì chiếc thuyền của hắn sẽ bị phá hủy mất.
Nhìn về phía cái lỗ nhỏ ở giữa phiến là đang róc rách ngấm nước, hắn cảm thấy mình nên làm gì đó.
Thế là hắn nhét ngón tay mình vào đó.
Vừa hay chặn được cái lỗ nhỏ đó.
“Như thế này thì không có việc gì nữa.
”
“Cứ cắm mãi thế này, khó tránh quá phiền phức.
”
Ánh mắt hắn đảo quanh một hồi, cuối cùng vẫn nhìn xuống phiến lá dưới chân hắn.
Ở mép của phiến lá, hắn xé ra một chút, xé thành một mảnh nhỏ, sau đó bịt vào lỗ nhỏ ở chính giữa.
Sau đó đã xảy ra một chuyện rất thần kỳ.
Mảnh lá nhỏ được đậy lên nhanh chóng hòa làm một thể với cái lỗ đó, chặn miệng của cái lỗ một cách hoàn hảo.
“Giải phóng cho ngón tay một cách nhẹ nhàng, ta thật là một thiên tài!”
Ca này hoàn toàn phớt lờ chuyện con thuyền nhỏ sau khi bị xé một mảnh thì nhìn càng tàn tạ hơn, bắt đầu vô cùng thành thục tự khen chính mình.
Nếu như thao tác mạnh mẽ như hổ này, bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ điên cuồng bóc phốt, cà khịa hắn.
Ngươi muốn làm cái gì hả?
Rốt cuộc ngươi đang làm cái quái gì vậy?
Nếu bọn họ vượt qua vùng biển này, mà trên trời đổ mưa mực xuống, nhất định sẽ rút kiếm ra ngăn lại.
Để tránh bị dội hỏng mất thuyền nhỏ.
Một khi chiếc thuyền nhỏ bị chìm, thì những người rèn luyện chỉ còn có hai con đường.
Hoặc là bị Thiên Đạo kiếm hải nuốt chửng.
Dưới tình huống đó, trừ phi có thể hợp đạo, nếu không thì sẽ chết đến bã cũng chẳng còn.
Hoặc là, vứt Đế Kiếm Phù đi, nhanh chóng truyền tống ra bên ngoài.
Nhưng nếu như thế, thì Đế Kiếm Phù quý báu trải qua muôn vàn gian khổ mới có được cũng chẳng còn nữa.
Mà lần rèn luyện hiếm có này, cũng kết thúc tại đây.
Ai sẽ làm càn làm bậy giống như Thành Ca chứ?
Nhưng, Ca này cũng không hẳn là không có được tí bài học kinh nghiệm gì.
Lại trôi qua một lúc lâu, lại có năm hạt mưa mực rơi từ trên trời xuống.
Leng keng!
Lần này Khương Thành rút kiếm ra rồi.
Đây cũng là vật phẩm tùy thân duy nhất mà hắn dùng được ở trong Đế Kiếm Tinh này.
Lưỡi kiếm xoẹt qua, chém lên hạt mưa mực đầu tiên.
Trong nháy mắt, thế giới xung quanh hắn phảng phất dường như đã ngừng lại.
Một luồng hơi thở của tịch diệt kèm theo một ánh lửa đầy mâu thuẫn cháy bừng bừng, đập thẳng xuống mặt Khương Thành.
Trong hạt mưa này, vậy mà lại chứa đựng ý cảnh của kiếm tâm!
Dường như Khương Thành đột nhiên tách ra khỏi vùng biển đó, đến một thế giới kiếm huyền diệu khác.
“Tịch Diệt kiếm tâm, kiếm tâm Hỏa?”
Hắn rất quen thuộc với hai môn kiếm tâm này.
Hắn xuất kiếm, lấy tịch diệt đấu với tịch diệt, lấy hỏa đấu với hỏa.
Bởi vì hắn biết rất rõ thứ như kiếm tâm không hề tồn tại cái gì mà ai khắc chế ai, thứ so sánh chính là trình độ và uy lực cùng bản lĩnh.
Mà ở thế giới này, bởi vì không dùng được Tiên lực, hình thức của kiếm tâm cũng chính là hình thức nguyên sơ nhất.
Lần này, hắn đã chọn đúng phương pháp.
Cùng với nhát kiếm chém xuống ấy của hắn, thế giới được hợp thành bởi Tịch Diệt kiếm tâm và kiếm tâm hỏa, sụp đổ trong chớp mắt.
Những hạt mưa mực ở bên ngoài cũng ít đi một hạt.
Một dòng cảm ngộ huyền diệu khó giải thích tuôn vào trong đầu Khương Thành một cách kỳ lạ.
Đó là sự bí ẩn của kiếm đạo do Tịch Diệt kiếm tâm và kiếm tâm hỏa dung hợp thành.
Hai môn kiếm tâm dung hợp với nhau, đó là một quá trình cực kỳ vĩ đại lại vô cùng phức tạp, những bí ẩn này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Hắn đương nhiên không thể vì phá vỡ một hạt mưa mà có thể nắm vững đạo dung hợp của hai môn kiếm tâm được.
Nếu không thì nó cũng đơn giản quá mức rồi.
Tuy nhiên, điều này cũng đã tiết kiệm công sức trong vô số năm cho hắn, đã giúp hắn mở ra một cánh cửa lớn hoàn toàn mới.
Cuối cùng hắn cũng biết, lần trèn luyện này có hàm ý gì rồi.
Ý thức đã trở về vùng biển đó, trước mắt hắn vẫn còn bốn hạt mưa nữa.
Bọn chúng vẫn ở vị trí trước lúc hắn xuất kiếm, đồng thời không hề rơi xuống.
Kiếm của Khương Thành không hề ngừng lại, chém thẳng ra luôn.
Chớp mắt sau, hắn nhìn thấy một vầng khô mộc hình tròn như mặt trời tỏa ánh sáng chiếu rọi xuống.
“Đại Nhật kiếm tâm, kiếm tâm mộc.
”
Hắn đã biết phải làm thế nào, cũng lập tức thi triển Đại Nhật kiếm tâm và kiếm tâm mộc.
Hai môn kiếm tâm này giống như hai chiếc chìa khóa vô cùng chính xác, hoàn hảo phá vỡ hai thế giới này, cũng đập vỡ hạt mưa thứ hai.
Cảm ngộ mới lại tuôn vào trong đầu hắn.
Đó là phần dung hợp bí ẩn của Đại Nhật kiếm tâm và kiếm tâm mộc.
Nhìn ba hạt mưa còn lại, hắn đột nhiên cảm thấy lần rèn luyện này quả thực quá đơn giản.
Chỉ là dùng kiếm tâm, đánh vỡ hạt mưa, là có thể nhận được bí ẩn của kiếm đạo được dung hợp bởi kiếm tâm?
Đối với hắn mà nói, hoàn toàn chẳng tốn tí sức lực nào!
Mặc dù một lần chỉ có thể nhận được một phần bí ẩn, nhưng tích tiểu thành đại.
Nếu như làm hàng ngàn hàng vạn lần, thậm chí mấy chục mấy trăm vạn lần, thì chắc toàn bộ kiếm tâm của hắn sớm muộn gì cũng dung hợp thành kiếm đạo thôi đúng không?
Tại sao ngày xưa Khê Vũ Chí Tôn, lại thấy thế giới kiếm đạo khó đến như vậy?.