Chưa từng trải sự đời?
Thanh niên áo đen suýt chút nữa bị câu nói này làm cho tức đến cơ tim tắc nghẽn.
Mình vậy mà lại bị tên miệng lưỡi khoác lác, vừa nhìn đã không đáng tin này xem thường?
Mưa mực ta từng trải qua vượt qua tưởng tượng của ngươi đấy được không?
Căng thẳng cái gì chứ?
Sở dĩ ta kích động như vậy, chỉ là muốn nhìn thấy ngươi thất bại, xấu mặt mà thôi.
Ngươi xác định là sẽ thành trò cười thôi!
“Xem ngươi kìa!”
Lăng ngược lại rất thản nhiên.
Nàng vẫn ngồi ngay ngắn ở mũi thuyền như cũ, không hề đứng dậy.
Chỉ là trên mặt nàng đầy ý bỡn cợt, rõ ràng là cũng muốn xem xem tiếp theo Khương Thành sẽ làm như thế nào.
Với kinh nghiệm của nàng, sóng này ít nhất cũng sẽ có 6 hoặc 7 giọt mưa sẽ rơi xuống.
Đối mặt với loại cảnh tượng này, đội ngũ thông thường không có ba bốn người, không nắm vững mười hai mười ba loại kiếm tâm trở lên, thì đều rất khó an toàn qua được cửa này.
Mà Khương Thành chỉ có một mình.
“Giao cho ngươi một nhiệm vụ.
”
Thành ca đứng dậy, rút ra đạo kiếm thất giai mà trước kia cướp được từ Kiếm Các Đạo Tôn.
Nhìn thấy thanh kiếm này, đôi mắt đẹp của Lăng hơi hơi nheo lại, nhưng sắc mặt của thanh niên áo đen kia lại thay đổi, dường như lại đang muốn nói gì đó.
Nhưng lại bị Lăng dùng ánh mắt chặn lại.
“Nhiệm vụ gì? Không phải ngươi nói sẽ bảo vệ bọn ta sao, lẽ nào còn cần bọn ta phải ra tay?” Nàng cố ý giễu cợt nói.
“Không không không!”
Thành ca lắc lắc ngón tay.
“Nhiệm vụ ta giao cho ngươi đó chính là sau khi giành thắng lợi nhớ phải hoan hô reo hò! ”
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Lăng mang theo ý trêu đùa trở nên đông cứng lại.
Nàng cũng bị đánh bại rồi.
Sau đó, nàng nhìn thấy Khương Thành vung kiếm lên nghênh tiếp.
Chỉ trong phút chốc, giọt mưa đầu tiên đã bị mũi kiếm phá vỡ, thành công qua được một cửa.
Điều này khiến nàng và tên thanh niên áo đen kia đều hơi kinh ngạc.
Nhanh như vậy?
Phải biết rằng, nếu muốn phá vỡ ý cảnh kiếm tâm trong giọt mưa, không chỉ cần có kiếm tâm cùng loại, mà còn cần có kiếm tâm đẳng cấp nhất định.
Nếu như kiếm tâm chỉ có tam ngũ giai, vậy thì cho dù có kiếm tâm tương tự, cũng phải lề mề rất lâu mới có thể phá vỡ được một giọt, thậm chí còn có thể còn bị thương.
Muốn được mượt mà giống như Thành ca, vậy ít nhất phải có kiếm tâm bát giai trở lên mới có thể làm được.
Kiếm Tâm của người này vậy mà lại là bát giai?
Thanh niên áo đen có chút không dám tin.
“Đây nhất định là trọng hợp!”
“Hắn nhiều nhất cũng chỉ có hai môn đạt được kiếm tâm bát giai, hơn nữa vừa hay gặp phải rồi!”
Cái ý nghĩ này cũng chỉ quanh quẩn trong lòng hắn nửa giây.
Sau đó thì giống như những giọt mưa bị phá vỡ phía sau, ầm ầm tan vỡ.
Cạch!
Thành ca phóng khoáng thu kiếm vào trong vỏ.
Bảy giọt mưa vừa rơi xuống tất cả đều bị hắn nhẹ nhàng phá vỡ, nhân tiện còn có được cảm ngộ của bảy lần kiếm tâm dung hợp, rất đắc ý.
Mà cả quá trình này diễn ra chưa đầy một giây.
Bảy giọt mưa đen, tất cả đều dễ dàng sụp đổ, ở trước mặt hắn không tồn tại bất cứ khó khăn gì.
Thanh niên áo đen đứng ở đuôi thuyền đã đờ đẫn cả ra.
Như thế đã kết thúc rồi?
Người này thật sự một mình phá vỡ bảy giọt mưa đen đó, thành công vượt qua được mối nguy của vòng vừa rồi?
Hơn nữa còn nhanh như vậy?
Tốc độ như vậy, cho dù đổi lại là hắn cũng không thể làm được.
Hắn thậm chí không thể nhịn được nữa mà dụi dụi mắt, nhìn về phía phiến lá, dường như muốn tìm thấy sơ hở mà Khương Thành để lại.
Nhưng mà không hề tìm thấy.
Đây làm sao mà có thể?
Cái gã này không phải là một tên không hề tự mình biết mình, đồ đần độn miệng toàn nói sảng sao?
Hắn thậm chí rơi vào trạng thái nghi ngờ nhân sinh luôn rồi.
Mà sau khi làm xong tất cả những điều này, Khương chưởng môn một lần nữa hất mái tóc của mình, cười tít mắt nhìn về phía cô gái.
Ý đó, bây giờ đến lượt ngươi rồi.
“Wow!”
Sau khi đã trải qua sự kinh ngạc ngắn ngủi, Lăng còn thật sự vỗ tay khen ngợi.
“Lợi hại quá!”
Nhìn thấy chủ thượng thật sự reo hò cho gã này, thanh niên áo đen càng thêm sụp đổ.
Theo đó, còn có đố kỵ mãnh liệt và không cam lòng.
“Vừa rồi ngươi đã gặp phải mấy loại ý cảnh kiếm tâm vậy?” Lăng tò mò hỏi.
Mặc dù phản ứng của nàng không kích động mãnh liệt như trong dự tính của mình, nhưng bây giờ Thành ca cũng không kén chọn.
Hắn rất thuần thục ngồi lại bên cạnh cô gái, sau đó thuần thục mở mode làm màu.
“Không nhiều, cũng chỉ 11 loại thôi, chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
”
Mặc dù biết rõ hắn đang làm màu, nhưng thanh niên áo đen vẫn không có cách nào khống chế sự kinh ngạc trong lòng.
Mười một loại!
Vậy cũng có nghĩa là người này có 11 môn kiếm tâm!
Hơn nữa mỗi một môn đều đã đến cấp độ bát giai.
Nếu không hắn không thể làm được chuyện vừa nãy.
Đó là 11 môn kiếm tâm đấy, còn nhiều hơn cả hắn!
Điều này khiến trong lòng người vốn dĩ kiêu ngạo tự phụ như hắn, chịu đả kích nặng nề.
Trong mắt Lăng cũng lóe lên một tia ngạc nhiên.
Nàng cười nhẹ nhàng và truy hỏi: “Có những kiếm tâm nào vậy? Có mấy kiếm tâm như là Trường Minh, Vĩnh Dạ, Sinh Diệt không?”
Những người chưa từng tiếp xúc qua, sẽ không hề biết trong mưa mực rốt cuộc có những kiếm tâm gì.
Những tổ đội đó, thông thường đều là người đầu tiên không qua nổi, đồng đội lại vội vàng bổ sung vào, dù sao cũng phù hợp.
Rất ít người đồng thời có đủ cả Trường Minh Vĩnh Dạ.
Mà nếu muốn gặp được Sinh Diệt kiếm tâm, vậy chỉ có thể tiếp nhận một lần thất bại.
Nghe đến vấn đề này, thanh niên áo đen cũng tâm trạng rùng mình, lỗ tai tai vểnh lên.
Thành ca buông lỏng hai tay: “Ngoại trừ Trường Minh ra, hai cái còn lại chưa gặp.
”
Hắn cũng không biết là vì sao, ở Thiên Đạo kiếm hải này lại có rất ít Sinh Diệt kiếm tâm.
Trước đây lâu như vậy, cũng chỉ gặp được một lần.
Mà nghe thấy câu nói này, thanh niên áo đen thở phào một hơi.
Nhân tiện ném qua ánh mắt khinh thường.
Hối tiếc?
Nói như là ngươi có Sinh Diệt kiếm tâm không bằng, đúng thật là nói khoác mà không biết ngượng.
Tuy rằng ngươi có 11 môn kiếm tâm, nhưng chỉ dựa vào một mình ngươi, phía sau không sớm thì muộn vẫn sẽ thất bại.
Dù gì kiếm tâm tổng cộng có 15 môn!
Hắn ôm theo tâm trạng này, vừa nhìn Khương Thành tiếp tục nói nói cười cười với chủ thượng của mình, vừa lặng lẽ ghen tị.
Thời gian cũng cứ như vậy trôi qua từng chút một.
Mưa mực ở Thiên Đạo kiếm hải cũng không có quy luật gì.
Có lúc một ngày đến mấy lần, có lúc mấy tháng cũng không đến một lần.
Mà theo thời gian không ngừng trôi qua, một ngày hai ngày, một tháng hai tháng, một năm hai năm!
Tâm trạng của thanh niên áo đen dần dần có chút sụp đổ rồi.
Bởi vì Thành ca chưa từng thất bại.
Mưa mực kiếm tâm những năm nay bọn họ gặp phải, đã nhiều đến 60 lần rồi.
Khi ít thì chỉ có một hai giọt, nhiều thì bảy tám giọt.
Lần nào Khương Thành cũng đều nhẹ nhàng hoàn thành trong một giây, không hề có bất kỳ điều ngoài ý muốn nào.
Hắn thực sự đã làm được những gì hắn nói sẽ dẫn dắt lúc đầu.
“Bảo vệ” hai người này rất tốt.
Nhưng vấn đề là! kể từ đó Lăng và thanh niên áo đen, đã không còn đạt được một chút cảm ngộ nào từ mưa đen.
Không có cách nào, mưa đen đều bị Thành ca nhận thầu rồi.
Nếu như là trong trò chơi, cái thuộc về quái vật này đều bị cướp mất thì kinh nghiệm đều sẽ bị một mình Khương Thành đem đi rồi.
Lúc vừa bắt đầu còn ổn.
Số lần nhiều rồi, ai còn có thể chịu đựng được?
Thanh niên áo đen vô cùng buồn bực.
Bọn ta đến Thiên Đạo kiếm hải này là để rèn luyện, không phải là để chèo thuyền dạo chơi!
Nhưng mà hắn cũng không có cách nào nói bất cứ điều gì, không có cách nào khiến Khương chưởng môn tránh mình ra.
Bình thường những người nhận được sự bảo vệ, cũng có thể ở bên cạnh trợ giúp, để lại chút dấu vết.
Mà bây giờ bọn họ đến cả trợ giúp cũng đều không tiện.
Bởi vì ngay từ đầu, Lăng đã nhận sự bảo vệ.
Còn nói mấy câu “Mưa mực giao cho ngươi ngăn cản hết nhé, bọn ta sẽ không giúp một tay đâu” nữa chứ.
Lúc đó là vì cố ý xem thường Khương Thành.
Bây giờ muốn thay đổi cũng không thay đổi được.
Nếu như lúc đó nói “Bọn ta rất mạnh, không cần sự bảo vệ của ngươi”, thì làm gì có nhiều chuyện như vậy.