Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Sau khi có được Bách Chiến lệnh đương nhiên là dùng nó để làm màu rồi.


 
Thành ca nói như vẻ đương nhiên.

 
Nhưng tiếc là đó lại chẳng phải là câu trả lời tiêu chuẩn của Bạch Tinh Đạo Tôn.

 
“Hừ.


 
Hắn hừ lạnh một tiếng.

 
“Bách Chiến lệnh này rất mạnh, đương nhiên là dùng để thống trị Đoạn Dương Đạo này rồi, còn có cả hai sự đe dọa ngầm nữa.


 
“Một là Nguyên Kha Đạo Thánh, và một là ngươi.


 
“Không diệt trừ các ngươi, cầm chí bảo này cũng không yên tâm, ngươi nói xem?”
 
Hắn chậm rãi lấy kiếm ra, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn hẳn.

 
“Vậy nên ngươi làm người tốt thì làm cho đến cùng đi, thành toàn ta một lần nữa, để ta giết ngươi, thế nào?”
 
Kiểu gọi thẳng mặt này cũng chẳng kì dị, suýt chút đã làm phổi của Lâm Tịnh Đạo Tôn và Minh Già Đạo Tôn tức điên lên.

 
Đến ngay cả Phạm Lôi Đạo Tôn trước nay đều mong Khương Thành gặp xui xẻo cũng bắt đầu chịu không nỗi nữa.

 
“Ta đã nói rồi, không được cho hắn mà ngươi cứ cho!”
 
“Bây giờ thì hay rồi, đúng là nuôi ong tay áo mà.


 
“Bách Chiến lệnh cái thứ đông tây phát động tất cả được này, cái thứ giẻ rách đó sao đáng có được chứ?”
 
“Đúng là hồ đồ! Hoang đường!”
 
“Được rồi, được rồi!”
 
Thành ca khua tay: “Để ta làm hắn quay đầu lại.


 
Mọi người đều cạn lời.

 
Đến bước này rồi, hắn còn mong khiến người ta quay đầu ư, có sai sót gì không thế?
 
“Khương Thành, ngươi không cần phải nói gì nữa.


 
Bạch Tinh Đạo Tôn một tay cầm Bách Chiến lệnh, một tay cầm kiếm, sát khí chẳng hề che giấu.

 
“Có trách thì cũng chỉ trách ngươi quá ngu xuẩn, bảo vật như thế này mà cũng dám tặng người khác.


 
“Không giết chết ngươi thì ta lại có lỗi với sự nhiệt tình của ngươi mất.


 
Thành ca ngán ngẫm vẩy tay.

 
“Ngươi không cần phải bộp chộp như vậy, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.


 
Trước đây Bạch Tinh Đạo Tôn này nịnh rất dễ chịu, hắn thật sự chưa từng nghĩ sẽ xử đẹp tên này.

 
Mục tiêu của hắn vẫn luôn là Nguyên Kha Đạo Thánh và Đoạn Thiên Minh.

 
Những người khác vốn chẳng ở trong danh sách.

 
Nhưng thế nào đây chứ…
 
“Bây giờ ngươi nói gì thì cũng đã muộn rồi.


 
Để tránh đêm dài lắm mộng, Bạch Tinh Đạo Tôn lập tức phát động khiêu chiến.

 
Khi không gian khiêu chiến thành công xuất hiện, một bên chỉ có mỗi Khương Thành, một bên là 25 Đạo Tôn chẳng chút hồi hộp nào.

 
Trận này chênh lệch tới mức khiến người ta rơi nước mắt.

 
Mà sau khi vào không gian khiêu chiến, Khương Thành rất nhanh đã phát hiện ra hạng mục bị hạn chế.

 
Lần này tiên lực của hắn bị hạn chế ở bên ngoài, ngoại trừ điều này ra, gì mà căn nguyên, huyết mạch, anh linh cũng chẳng thể nào mang vào trong trường đấu được.

 
Thứ duy nhất còn giữ lại… chính là thần hồn.

 
“Ngươi xong rồi.


 
25 Đạo Tôn vốn chẳng lấy ra binh khí, bởi vì bên trong không dùng tiên lực được, cũng chẳng dùng được quy tắc.

 
Uy năng mà binh khí mang theo cũng không thể phát huy hiệu lực.

 
Ở đây, thứ duy nhất có thể so được chính là thần hồn.

 
Chuyện này khiến Thành ca cũng phải dở khóc dở cười, vốn cứ tưởng đối mặt với 25 Đạo Tôn thì phải dùng đến hệ thống hack hồi sinh nữa kìa.

 
Kết quả đối phương hạn chế thứ gì cũng được mà cứ phải hạn định so thần hồn.

 
Thần hồn của hắn là thánh hồn, thế này đã có thể cũng Đạo Thánh kề vai sát cánh rồi, vốn đã vượt xa Đạo Tôn.

 
Lúc trước khi đánh một chọi một với bọn người Ngạo Kiêu, sở dĩ thánh hồn không miễu sát được là bởi Đạo Tôn còn những thủ đoạn khác.

 
Bây giờ đối phương hoàn toàn hạn chế tất cả những thủ đoạn khác ở bên ngoài rồi, chỉ so thần hồn…
 
Thế này bảo hắn nói thế nào mới được đây chứ?
 
Đây là sợ ta nghiền ép không được các ngươi à, lên thế cho lẹ?
 
Phụ vụ thế này cũng tốt thật đấy chứ.

 
“Ha ha ha ha, Khương Thành, bọn ta biết kiếm đạo của ngươi rất mạnh, bây giờ ngươi không phát huy nỗi nữa rồi.


 
Bọn người Bạch Tinh Đạo Tôn đắc ý vô cùng, còn nghĩ là kế hay nữa.

 
“Bọn ta cũng biết ngươi biết tà thuật cảm hóa gì đó, bởi vậy bọn ta có lòng phong tỏa tiên lực, giữ lại thần hồn.


 
“Lần này ta muốn xem thứ ngươi sẽ gây được sóng gió gì nữa.


 
Hạn định hạn mục thi đấu lần này là thần hồn, là kế hoạch mà 25 người bọn họ khai hội trước, trải qua vô số lần suy diễn và bỏ phiếu, cuối cùng chọn ra.

 
Thành ca thở dài một hơi.

 
Cảm thấy dáng vẻ tự tin của đám người này cũng thật dễ thương.

 
“Thật ra thần hồn của ta rất mạnh, mạnh hơn hết cả các ngươi…”
 
“Chết đến nơi rồi mà còn khoa trương thanh thế.


 
Một tên Đạo Tôn trong đó hét lên cắt ngang lời hắn.

 
“Tất nhiên bọn ta biết thần hồn của ngươi rất mạnh, nhưng ở đây có đến 25 Đạo Tôn, trận bão táp do 25 thần hồn hợp lại đủ để nghiền ngươi thành bã rồi.


 
“Ngươi lấy gì mà ngăn được chứ?”
 
“Ngươi tưởng ngươi là thánh hồn sao?”
 
Thành ca vô cùng thành thật gật đầu: “Ta thật sự là thánh hồn…”
 
“Ngươi câm miệng đi, sao ngươi không nói mình là Thiên Đế luôn đi!”
 
Bạch Tinh Đạo Tôn lúc trước nịnh hót khinh khủng nhất mất kiên nhẫn ngắt ngang lời hắn.

 
“Ngươi thật sự cho rằng mình là cao thủ số một Nguyên Tiên giới hay sao, đúng là nực cười.


 
Cùng lúc hắn nói ra lời này, những Đạo Tôn khác bên cạnh hắn cũng đã không chịu nỗi nữa, phát động công kích thần hồn về phía hắn.

 
Rõ ràng chỉ là một công kích tử hồn vô hình, nhưng cả không gian khiêu chiến này lại trở nên long trời lở đất.

 
Đấu về tầng này đã kinh khủng hơn so đao so thương rất nhiều lần rồi.

 
Chỉ cần lơ là một chút thì sẽ bị húy đi căn cơ hoặc ngã xuống chẳng còn tăm hơi.

 
Khương Thành vừa lên đã gặp phải ít nhất mười tử hồn công kích từ bốn phương tám hướng đến.

 
Mỗi một tử hồn đều giống như những ma ảnh đến từ vạn cổ xa xăm, mang theo uy áp hủy diệt tất cả đáng sợ.

 
Những đệ tử của Ma Ngộ tông bên ngoài đứng xem, rõ ràng chẳng nhìn rõ gì cả, cũng chẳng hề bị công kích, nhưng bản năng lại lộ ra sắc mặt kinh sợ.

 
Mồ hôi lạnh của bọn họ bất giác chảy ra, có người toàn thân run rẩy, tay chân lạnh ngắt, tiếng rít chói tai từ trên không truyền xuống.

 
Những tử hồn này rít lên tàn sát, xông về phía hồn hải của Khương Thành.

 
Còn chưa kịp xâm nhập vào bên trong, trước mặt đã phải nghênh đón một đạo thánh tượng từ trong bóng tối chầm chậm hiện ra.

 
Thánh tượng đó giống như ngọn sơn mạch khổng lồ nằm yên ắng dưới đáy đại dương vô số năm, bây giờ lại đột nhiên lộ lên khỏi mặt nước biền.

 
Hơn mười tử hồn chen nhau xông tới đều bị cản lại.

 
Còn chưa đợi được tổ hợp thành một vòng tiến công, thánh tượng đã hoàn toàn lộ ra khỏi mặt biển.

 
Bức màn đen tối tản đi, thánh tượng phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ chói mắt, chiếu rọi cả bầu trời hồn hải vừa rực rỡ lại vừa thần thánh vô cùng.

 
Cùng lúc này, toàn bộ hơn mười đạo ma ảnh tử hồn xâm nhập vào trong hồn hải giống như gặp phải mặt trời thiêu cháy thành một tàn hồn vậy, tạo thành một sự đả kích mang tính hủy diệt.

 
“Không!”
 
“Đó là cái gì?”
 
“Thánh hồn?”
 
“Không thể nào!”
 
Hơn mười Đạo Tôn đã xâm nhập vào trong hồn hải của Thành ca hét lên.

 
Bọn họ thu tử hồn của mình về nhưng cũng chẳng kịp nữa.

 
Phạn âm trùng xướng, nhưng thấy thánh tượng tử sắc đang dập dờn trên bầu trời hôn hải bốn bề hoa rơi lả tả.

 
Vây lấy thánh tượng kia lũ lượt nhảy múa, giống như vô số con bướm, khiến cho thánh tượng tăng thêm chút thiêng liêng và ý vị.

 
Còn tử hồn của bọn họ lại trong chốc lát này biến thành tro tàn.

 
Giống như trở thành chất dinh dưỡng cho những cánh hoa đó, bị rút đi sinh cơ cuối cùng.

 
Trong chốc lặng im, hơn mười tử hồn xâm nhập vào đã hóa thành khói xanh, tan biến bên trong hồn hải.

 
Không có một tia nào có thể trở về được.

 
Còn chủ nhân của hơn mười tia hồn hải đó, toàn bộ đều gặp phải lôi kích.

 
Có người thổ huyết ngay tại chỗ, có người hôn mê bất tỉnh.

 
Chủ hồn của bọn họ vẫn còn, nhưng sau khi một bộ phận thần hồn tiến công vào bị xử đẹp đã gây nên đã kích thảm hại đối với bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui