Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Cơ hội như vậy đương nhiên Thành ca cũng không bỏ qua.

 
Thánh hồn của bản thân hắn cũng rít gào xuất ra, gây nên một trận bão táp còn kinh khủng hơn ở toàn trường.

 
Trận bão táp cuồn cuộn đó quét qua, công kích hồn hải mười hai Đạo Tôn khi nảy vừa bị trọng thương cứ như gió thu thổi bay lá.

 
Khiến chủ hồn của bọn họ nát bấy.

 
Phịch!
 
Phịch!
 
Đôi mắt mười hai Đạo Tôn đó ảm đạm lại, rồi chẳng còn tăm hơi gì nữa.

 
Đường đường là Đạo Tôn mà cứ vậy chết đi.

 
Cả quá trình đơn giản đến mức khiến người ta phải giận, thậm chí còn nghi ngờ bọn họ chẳng phải là Đạo Tôn mạnh mẽ gì đâu mà chỉ là võ giả bình thường mà thôi.

 
Tiên thể của bọn họ chẳng hề tổn hại, tiên lực bên trong cơ thể cũng không phân tán ra ngoài.

 
Nếu như không có người can thiệp, những thân xác mất đi thần hồn đó thậm chí còn có thể trải qua cả chục tỷ năm mà không bị thối rửa.

 
“Chuyện này là không thể nào!”
 
Nụ cười tự tin và đắc ý của Bạch Tinh Đạo Tôn bỗng tắt ngúm.

 
“Đã xảy ra chuyện gì?”
 
Cái chết đột ngột của mười hai Đạo Tôn giống như mười hai thúng nước đá tưới cho trái tim hắn lạnh lẽo.

 
Cũng khiến hắn nhận thấy được điều không hay.

 
Còn bên ngoài, những môn đồ vốn lo lắng Khương chưởng môn sẽ xảy ra chuyện cũng suýt chút phát điên.

 
Thế này cũng có thể thắng?
 
Không phải là 25 chọi 1 à?
 
Không phải chỉ đấu thần hồn thôi sao?
 
Bọn họ có thể nhìn ra là một mình hăn nghiền áp cả một đám.

 
Nhưng nghĩ đến thần hồn hàng duy đả kích Đạo Tôn, thần hồn của người này phải đạt đến mức độ nào chứ?
 
“Thánh hồn?”
 
“Hắn là thánh hồn sao?”
 
Phạm Lôi Đạo Tôn trước nay nhìn Thành ca rất chướng mắt hét lên đánh vỡ sự tĩnh lặng.

 
Là một trong đám Đạo Tôn đỉnh cấp ở Thiên Cung, hắn biết rõ ràng thánh hồn có ý nghĩa gì.

 
Đó là cảnh giới mà Đạo Thánh, Thần Quân mới có thể đạt đến được đó!
 
Tên tiểu tử này… sao có thể được chứ?
 
Một Chí Tôn sao có thể có thánh hồn?
 
Hắn chợt nhớ đến trước khi đến Đạo Tuyệt Chi Địa, đợt phong ba ở Thiên Cung lần đó.

 
Lần đó đột nhiên xuất hiện người đột phá cảnh giới thánh hồn, nhưng từ đầu đến cuối chẳng hề lộ thân phận.

 
Đám Thần Quâ vẫn cứ luôn điều tra, đến nay vẫn chưa biết do ai đột phá.

 
Nhưng bây giờ, Phạm Lôi Đạo Tôn cũng coi như đã biết đáp án rồi.

 
Lại là hắn à.

 
Hai chữ “thánh hồn” này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều mơ hồ cả ra.

 
“Vậy nên Khương chưởng môn thật ra là Đạo Thánh?”
 
“Ôi trời ơi, hóa ra cảnh giới Thiên Tôn và Chí Tôn của hắn là giả à?”
 
“Nhưng mà tu vi tiên lực của hắn thua xa Đạo Thánh cơ mà.


 
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
 
Toàn trường khá yên tĩnh, cũng chỉ có Lâm Tịnh Đạo Tôn và Minh Già Đạo Tôn, trong mắt bọn họ, Khương Thành cho dù có làm chuyện gì cũng rất bình thường.

 
Thành ca trong trận vẫn chưa ngừng lại.

 
Sau khi xử hết 12 Đạo Tôn, hắn dựa vào phương thức giống như vậy, xử đẹp tám tử hồn của Đạo Tôn bên trong hồn hải của hắn.

 
Sau đó giết ngược qua, quét sạch sành sanh tám Đạo Tôn chịu phải sự cắn nuốt trọng thương.

 
Khai chiến chỉ mới mười lăm phút, hai mươi lăm Đạo Tôn chỉ còn có năm người.

 
Bên cạnh Bạch Tinh Đạo Tôn đột nhiên trống trơn, lúc này hắn đã sắp bị dọa cho ngốc rồi.

 
Lúc nảy Khương Thành nói hắn là thánh hồn, bản thân mình lại không tin.

 
Bây giờ thì trở thành thật rồi.

 
Chuyện này khiến cho hắn và bốn Đạo Tôn còn lại hận không thể tự đấm chết mình.

 
Nếu sớm biết tiểu tử này là cảnh giới thánh hồn, vậy có đánh chết bọn họ thì cũng không chọn cách thức thi đấu thần hồn mà phân định thắng thua.

 
Thánh hồn so với tử hồn mà nói quả thực có khoảng cách rất lớn.

 
Nếu như không phong tỏa quy tắc, căn nguyên, ý cảnh, vậy thì bọn họ còn có sức để đánh một trận.

 
Bây giờ không có những hạn mục đó, trực tiếp dùng cách so thần hồn nguyên thủy nhất, khoảng cách giữa bọn họ với Khương Thành lại càng kéo ra xa hơn.

 
Cách cục nghiền áp mà bản thân tâm đắc đã nghiền ép bản thân mình rồi.

 
Thế này thì còn để người ta chịu được nữa không hay chứ?
 
Khi hắn xuất hiện ý niệm như vậy, Thành ca đã thuận tiện giết vào hồn hải của một Đạo Tôn.

 
Đạo Tôn đó liều mạng chống cự, toàn lực phòng ngự.

 
Hồn hải gần như sắp ngưng kết thành một pháo đài sắt vàng rồi.

 
Nhưng dưới sự xông giết không ngừng của thánh hồn của Thành ca, pháo đài đó rất nhanh đã trở nên rối ren.

 
Dần dần, hồn hải đó đã trở nên lở loét trăm ngàn lỗ.

 
 
Thánh hồn đó biến hóa khôn lường, giống như không có lỗ nào không chui vào được, giết vào sâu bên trong hồn hải.

 
“Không!”
 
Sau một trận thét gào run lên từ sâu bên trong linh hồn, chủ hồn của Đạo Tôn đó bị bóp chết bên trong hồn hải của chính hắn.

 
Còn bốn người kia kể cả Bạch Tinh Đạo Tôn trong đó lại ngẩn ra.

 
Cũng chẳng phải bọn họ phản ứng chậm gì.

 
Mà căn bản là bọn họ chẳng làm được gì cả.

 
Chủ động xâm nhập vào hồn hải của Thành ca, đó chính là xâm nhập vào địa bàn của đối phương, chỉ biết giẫm lên vết xe đỗ của mười hai vị Đạo Tôn trước.

 
Còn vị Đạo Tôn sang đó trợ giúp, tử hồn của hắn cũng chẳng thể quay về được như vậy.

 
Điều bọn họ có thể làm được chỉ là cố chấp liều chết giữ lấy hồn hải của mình.

 
Như thế tốt xấu gì cũng coi như là tác chiến trên sân nhà.

 
Đạo Thánh giết Đạo Tôn vốn là một chuyện đơn giản vô cùng.

 
Nhưng thánh hồn nghiền ép tử hồn, đó là khoảng cách về địa vị của thiên nhiên.

 
Sau khi xử lí một tên, Khương chưởng môn chẳng hề do dự mà xâm nhập vào trong hồn hải của tên tiếp theo.

 
Cứ như vậy, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, lại có thêm hai Đạo Tôn nữa ngã xuống.

 
Lúc này, Bạch Tinh Đạo Tôn và một tên khác còn may mắn sống sót đã hoàn toàn đổ vỡ hàng phòng ngự trong lòng.

 
Quá trình ngồi chờ chết này, thực tế giày vò vô cùng, thậm chí còn không bằng cứ đến thẳng một đao cho rồi.

 
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như thế, chưa đến giây phút cận kề cái chết, bọn họ cũng sẽ không nộp mạng.

 
“Dừng tay!”
 
“Dừng tay, bọn ta sai rồi…”
 
“Dừng lại, dừng lại đi!”
 
Thật đáng tiếc, Bách Chiến lệnh gặp thần giết thần của bọn họ còn có một hiệu quả đặc biệt nhất sau cùng, đó là không thể nhận thua.

 
Công năng này, vốn dĩ là để giúp cho kẻ có được Bách Chiến lệnh.

 
Để có thể giúp người có nó có thể hoàn toàn dồn kẻ địch vào đường cùng.

 
Nhưng bây giờ, công năng này đã hại chính bọn họ, khiến cho bọn họ không có cách nào có thể kết thúc trận chiến trước được, càng không có cách nào để rời khỏi hiện trường.

 
“Khương chưởng môn tha mạng, tha mạng cho.


 
Bạch Tinh Đạo Tôn quỳ thẳng xuống, dập đầu lia lịa.

 
“Ta chỉ là nhất thời manh động, thật ra từ sâu thẳm trong lòng ta vẫn rất khinh ngưỡng Khương chưởng môn ngươi mà.


 
Thành ca cũng bị bọn họ chọc cho cười rồi.

 
Con mẹ nhà ngươi lấy oán báo ân, trực tiếp đẩy ta vào đường chết, thế này mà còn nói là kính ngưỡng ta à?
 
“Kính ngưỡng cũng đã thế này rồi, vậy ta rất tò mò, vậy nếu như ngươi không kính ngưỡng, vậy sẽ xảy ra tình huống gì nhỉ?”
 
Hắn vừa nói vừa thâm nhập vào trong hồn hải của Đạo Tôn kia.

 
Kiểu “chiến đấu” này với hắn mà nói quá đơn giản rồi.

 
Đối phương không thể nào lay chuyển được hắn, đối phương cũng chẳng phòng ngự được hắn, đơn giản mà nói là vừa đơn giản vừa vui vẻ.

 
Cách cục nghiền ép vô cùng thỏa đáng.

 
Còn Bạch Tinh Đạo Tôn ở một bên đã khóc đến chảy cả nước mũi ra rồi.

 
“Cũng bởi vì ta kính ngưỡng ngươi, bởi vậy cho dù đã thành địch cũng long trọng đến xử ngươi trước đó chứ còn gì.


 
“Cái này cũng vừa hay chứng minh được hình tượng mạnh mẽ độc nhất vô nhị của ngươi trong lòng ta đấy thôi.


 
“Khương chưởng môn uy vũ…”
 
“Khương chưởng môn vĩ đại…”
 
“Khương chưởng môn vĩ đại như vậy, lòng dạ chắc chắn cũng rộng lượng số một không ai bằng, cho ta thêm một cơ hội thay đổi đi mà!”
 
Cái logic kì quặc này của hắn khiến toàn bộ những người ở bên ngoài khinh ra mặt.

 
Đến cả Tam Nhãn Hổ cũng không kìm được mà bóc phốt.

 
“Tên này đúng là hàng cực phẩm mà.


 
“Cái trình độ vô sỉ này sắp vượt qua ta mất rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui