Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Câu nói này khiến mọi người thầm cảm thấy có gì đó sai sai.

 
Bọn ta đương nhiên là biết từ tay Khương Thành mà có được rồi.

 
Vấn đề là làm sao mà có được ấy chứ?
 
Mấy tên Đạo Tôn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lúc nảy bỏ chạy.

 
Lúc đó, phía trước đột nhiên vụt qua một luồn sáng đỏ nhưng bản thân lại lách qua.

 
Chẳng lẽ…
 
Lúc này bọn họ đều hối hận đến xanh ruột rồi.

 
Cảm thấy Ngân Thuyên Đạo Tôn chỉ là tiện tay mà có được?
 
“Được, tốt vô cùng.


 
Nguyên Kha Đạo Thánh nhìn Ngân Thuyên Đạo Tôn, ánh mắt tràn ngập ý khen ngợi.

 
“Ngân Thuyên, ngươi làm tốt lắm!”
 
“Có được Bách Chiến lệnh, Khương Thành chết chắc rồi, lần này phải ghi công đầu cho ngươi rồi.


 
Nói xong, hắn duỗi tay về phía Ngân Thuyên Đạo Tôn.

 
Ý đó rất rõ ràng, đưa Bách Chiến lệnh đây cho ta.

 
Nhìn thấy vẻ mặt như vẻ đương nhiên của hắn, gương mặt Ngân Thuyên Đạo Tôn cũng dần trở nên phơi phới.

 
“Ha ha…”
 
Hắn cười lên thành tiếng.

 
Sau đó giả vờ không hiểu, hỏi: “Nguyên Kha tiền bối, ý ngươi là gì ấy nhỉ?”
 
Nguyên Kha Đạo Thánh nheo mặt, không vui bảo: “Ngươi nói xem, đàn rồng không thể không có đầu, đương nhiên là đưa Bách Chiến lệnh cho ta quản rồi.


 
Lời này của hắn vừa ra, vẻ mặt của tất cả Đạo Tôn ở hiện trường cũng đều trở nên vi diệu hẳn lên.

 
Thần thái của Nguyên Kha Đạo Tôn không thay đổi, vẫn cứ với nụ cười lạnh lùng hờ hững.

 
Trong tay hắn nắm chặt Bách Chiến lệnh, đây cũng là nguồn gốc của sự tự tin của hắn khi đứng trước Đạo Thánh.

 
“Hình như… không cần thiết phải như vậy nhỉ?”
 
Mặt Nguyên Kha Đạo Thánh trầm xuống.

 
“Thế nào? Ngươi muốn nuốt Bách Chiến lệnh này một mình chăng?”
 
Ngân Thuyên Đạo Tôn cười lên: “Lời đâu thể nói như vậy được, lệnh bài này chỉ có một cái, lại không thể phân ra, nói gì mà ăn một mình chứ?”
 
Mặt Nguyên Kha Đạo Thánh lại càng đen hơn.

 
Hắn nhìn ra được Ngân Thuyên Đạo Tôn không muốn giao Bách Chiến lệnh cho hắn.

 
Mà chuyện này hắn lại không chấp nhận được.

 
“Lúc trước bọn người Hạo Vân Đạo Tôn đấu tiên lực với Khương Thành, sáu đánh một, kết quả chết rất thảm.


 
“Vừa này bọn người Bạch Tinh Đạo Tôn đấu thần hồn với Khương Thành, hai mươi lăm đánh một, kết quả toàn quân đều bị tiêu diệt.


 
“Lẽ nào ngươi không nhìn ra sao?”
 
Hàm râu bạc phơ của khẽ rung lên, hắn cười ha ha nói: “Nhìn ra gì chứ?”
 
Thái độ này khiến Nguyên Kha Đạo Thánh vô cùng khó chịu.

 
Khi không có Bách Chiên lệnh, Ngân Thuyên ở trước mặt hắn ngoan ngoãn như một đứa cháu trai, nào có thái độ không biết điều như vậy với hắn chứ?
 
“Bản thân Khương Thành cực kì tà môn!”
 
“Tên này căn bản không phải Đạo Tôn có thể ứng phó được.


 
Tầm mắt hắn từ người Ngân Thuyên Đạo Tôn chuyển sang những người khác.

 
Trong lời nói mang theo ý răn đe nặng nề.

 
“Muốn diệt được hắn, chỉ có Đạo Thánh nắm giữ Bách Chiến lệnh dẫn đầu.


 
“Các ngươi giữ Bách Chiến lệnh cũng là đi nạp mạng mà thôi.


 
Hắn duỗi tay về phía Ngân Thuyên lần nữa.

 
“Giao ra đây đi, lệnh bài này ngươi giữ không nỗi đâu,  vẫn là nên để bổn Đạo Thánh giữ là ổn thỏa nhất.


 
Ngân Thuyên đương nhiên sẽ không giao ra rồi.

 
“Ta cảm thấy ta có thể giữ được, nếu như ngươi bằng lòng cùng ta xuất chiến, ta sẽ rất hoang nghênh.


 
Sát ý trong Nguyên Kha Đạo Tôn trỗi dậy.

 
“Ngươi đừng có phụ lòng tốt của người khác như vậy.


 
Ngân Thuyên Đạo Tôn lùi ngay về sau một bước.

 
Rồi ngay sau đó cười vang lên.

 
“Nguyên Kha, có phải ngươi tưởng ta là người mới xuất đạo ra không vậy?”
 
“Ngân Thuyên.

Ngươi có ý gì?”
 
“Chẳng có ý gì cả, ngươi muốn Bách Chiến lệnh chứ gì? Vậy thì dùng thực lực mà lấy đi!”
 
Trong mắt Ngân Thuyên Đạo Tôn mang theo ý giễu cợt chẳng hề che đậy.

 
“Loại bảo vật như thế này mà mở miệng đòi hỏi à? Ngươi coi ta là thứ gì chứ?”
 
Có được Bách Chiến lệnh rồi, hắn căn bản chẳng thèm coi Nguyên Kha ra gì cả.

 
Nguyên Kha tức giận, tay phải vịn lấy chuôi kiếm.

 
Mà lúc này, hắn nhìn thấy toàn bộ những Đạo Tôn khác không nói không rằng đứng sau lưng Ngân Thuyên Đạo Tôn.

 
Mấy người này cũng không ngốc.

 
Bách Chiến lệnh này ở trong tay Đạo Tôn thì sau này bọn họ còn có thể chia được một miếng bánh.

 
Bởi vì Đạo Tôn cần có đồng bọn.

 
Giống như Đọan Thiên Minh lúc trước, chẳng qua là đổi một người dẫn đầu mà thôi.

 
Nhưng nếu rơi vào tay của Đạo Thánh, vậy ngày tàn của bọn họ cũng đến rồi.

 
“Được, các ngươi được lắm.


 
“Ta lại muốn xem thử các ngươi sẽ bị Khương Thành giết chết ra sao.


 
Vứt lại câu nói độc ác tàn nhẫn này, vị Đạo Thánh duy nhất của Đoạn Thiên Minh cũng biến mất khỏi đó.

 
Hắn không dám ở lại đây lâu thêm nữa.

 
Khương Thành không sợ Đạo Tôn vây đánh nhưng hắn thì không chắc.

 
Nguyên Kha rời đi không lâu, Ngân Thuyên Đạo Tôn nhẹ nhàng thong thả chỉnh hợp với mười tám vị Đạo Tôn.

 
Bên ngoài Ma Ngộ tông, Khương Thành cũng chờ đến nỗi mất hết kiêng nhẫn rồi.

 
Cuối cùng, trên bầu trời phía xa cũng xuất hiện từng bóng người.

 
Quét sơ qua thấy có mười chín Đạo Tôn, dẫn đầu chính là Ngân Thuyên Đạo Tôn.

 
Điều làm hắn thất vọng là Nguyên Kha Đạo Thánh lại không nằm trong đó.

 
“Cuối cùng cũng đến rồi.


 
Hắn mang theo sự tiếc nuối lên nghênh đón.

 
Phạm Lôi Đạo Tôn phía sau sắp phát điên lên rồi.

 
Đã đến nước này rồi, tất nhiên hắn nhìn ra việc Khương Thành cố ý vứt lệnh bài đi là vì để đối phương chủ động đến vây đánh mình.

 
Kế hoạch này của hắn nhìn có vẻ rất xuất sắc.

 
Nhưng vấn đề ở đây là, hắn có thể lại lần nữa chống lại sự vây đánh của Đạo Tôn không?
 
“Đúng thật là một tên điên mà!”
 
“Lần nào cũng chơi với lửa.


 
Đối với hắn mà nói, hành vi cố tính vứt Bách Chiến lệnh đi cho người khác của Khương Thành hoàn toàn giống như nghe tai này lọt qua tai nọ vậy.

 
Sự thật thì há cũng chỉ có mỗi hắn.

 
Những trưởng lão và đệ tử của Ma Ngộ tông đằng sau cũng ngán ngẫm y như vậy.

 
Người khác có được Bách Chiến lệnh đều cất giữ kĩ trên người, khi đánh nhau thì phát huy tốt nhất thực lực của bản thân.

 
Kết quả Khương Thành này lại hay, hết lần này đến lần khác vứt đi như giẻ rách.

 
Lần thứ nhất thắng, lần thứ hai thắng nhưng đâu có nghĩa là lần thứ ba cũng sẽ thắng.

 
Chơi kiểu lần này là đưa sinh mạng đến điểm mút luôn đấy.

 
Hai bên gặp mặt, ai nấy cũng hiểu mà chẳng cần nói.

 
Ngân Thuyên Đạo Tôn đưa Bách Chiến lệnh lên.

 
“Ngươi đúng là kẻ ngông cuồng nhất mà ta từng gặp phải.


 
“Ta biết lệnh bào này là ngươi cố ý quẳng cho bọn ta.


 
“Ngươi tự tin mình sẽ thắng được như vậy cơ à?”
 
Thành ca cười hi hi xua tay.

 
“Ta cũng khi vọng các ngươi ra chút sức để ta còn lật xe đây này.


 
Nhìn dáng vẻ chẳng có chút gì gọi là lo lắng của hắn, mấy Đạo Tôn của Đoạn Thiên Minh ở đằng sau phát cáu cả lên.

 
“Con át chủ bài của ngươi đã bị lộ rồi.


 
“Bọn ta biết kiếm thuật của ngươi rất mạnh.


 
“Cũng biết so tiên lực đơn độc sẽ bị tà thuật của ngươi cảm hóa.


 
“Lại càng biết cảnh giới thánh hồn của ngươi.


 
“May mà mấy lần trước xui xẻo dò thám được, đến nay ngươi đã chẳng còn bí mật nào để nói nữa rồi.


 
“Lần này chính là hạn chết của ngươi.


 
Khương Thành vẫn cứ cười tươi như hoa.

 
“Ta rất kì vọng, không biết các ngươi lựa chọn phương thức chiến đấu như thế nào đến để tiêu diệt ta đây?”
 
“Rất nhanh thôi ngươi sẽ biết rồi.


 
Sau đó, Ngân Thuyên thúc động Bách Chiến lệnh, ánh sáng đỏ lóe lên về phía Khương Thành.

 
Trong chốc lát, màn sáng đỏ bao lấy hai bên.

 
Một bên mười chín Đạo Tôn, bên còn lại dĩ nhiên chỉ có mỗi Khương Thành.

 
Số lượng tuy rằng chênh lệch vô cùng, nhưng bây giờ chẳng có ai nghĩ Khương Thành sẽ không đỡ nỗi một đòn nữa.

 
Mà lần này sau khi không gian khiêu chiến hình thành, Khương Thành phát hiện mình cơ bản đã bị hạn chế thành một người bình thường.

 
Tiên lực, thần hồn, quy tắc, pháp tắc ý cảnh, anh linh toàn bộ đều bị phong tỏa ở bên ngoài, không thể vào trong trường đấu được.

 
Không chỉ như vậy, đến cả binh khí và đạo giáp tùy thân cũng bị phong bên trong nhẫn trữ vật, không thể lấy ra được.

 
“Ván này các ngươi chơi cũng triệt để thật ấy chứ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui