“Vẫn là Đạo Tôn có lợi hơn.
”
Cảm nhận sự thăng cấp mạnh mẽ, lòng Khương Thành vui mừng khôn xiết.
“Nếu thật sự ngày nào cũng có Đạo Tôn xếp hàng như thế này thì tốt biết mấy.
”
Ý nghĩ như vậy cũng chỉ là nghĩ thâm trong đầu hắn mà thôi.
Nếu như thật sự truyền ra ngoài, e rằng mọi người đều sẽ thổ huyết hết mất.
Thêm vào chín Đạo Tôn trong trận khiêu chiến tông môn nữa, những Đạo Tôn chết trong tay hắn đã đạt đến con số 43 rồi.
Thời gian ca này đến Đoạn Dương Đạo không lâu nhưng số Đạo Tôn biến mất cũng đã được mọt nửa rồi.
Thế này mà vẫn còn chưa đủ?
Thật sự tưởng rằng Đạo Tôn là mớ rau cải trắng bên đường sao?
Tương lai chờ sau khi hắn rời khỏi, ở đây chắn chắn sẽ xảy ra việc xáo bài của một loạt các thế lực tông môn, e là sẽ náo động rất lâu.
Mà cũng vào lúc này, trong tường đấu xuất hiên một bóng ảnh xoẹt ngang.
Tốc độ đó không thể tưởng tượng nỗi, những môn đồ dưới Đạo Tôn của Ma Ngộ tông thậm chí còn chẳng nhìn thấy rõ.
“Ai đó?”
Lâm Tịnh Đạo Tôn và Minh Già Đạo Tôn đồng thời kinh ngạc hô lên.
“Không ổn!”
Nhưng đang tiếc đã muộn mất rồi.
Chỉ thấy nơi bầu trời cao vút phía trên, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh đứng sừng sững, khoang dung từ trên nhìn xuống mọi người.
Người này vốn chẳng hề có ý giải phóng ra uy lực gì cả.
Nhưng giây phút nhìn thấy hắn, những môn đồ của Ma Ngộ tông đều hét lên thất thanh, vội lùi liên tục về sau.
“Nguyên Kha Đạo Thánh!”
“Sao hắn lại đến đây rồi?”
Sức uy hiếp của Đạo Thánh là vô cùng lớn.
Càng huống hồ gì trong tay phải của vị Đạo Thánh này lại nắm giữ một lệnh bài màu máu tươi.
Không phải Bách Chiến lệnh thì là gì chứ?
“Toi rồi!”
“Bách Chiến lệnh đã rơi vào tay hắn rồi!”
“Sao lại có thể thế chứ…”
Khoảnh khắc này, đến cả Lâm Tịnh Đạo Tôn tin tưởng Thành ca cả trăm lần cũng lộ ra sự lo lắng hiếm có.
Còn những người khác lại càng tuyệt vọng hơn.
Bách Chiến lệnh trong phạm vi của Đoạn Dương Đạo vốn dĩ là một đạo cụ bug đủ để phá vỡ thế cân bằng.
Còn Nguyên Kha Đạo Thánh lại là Đạo Thánh duy nhất ở Đoạn Dương Đạo.
Khi hai thứ này kết hợp lại với nhau, những người khác còn có thể có đường sống không?
“Khương chưởng môn…”
Minh Già Đạo Tôn mặt như đưa đám: “Ngươi thật bất cẩn quá đi mà?”
“Khiêu chiến kết thúc, việc đầu tiên phải làm ngay là lấy Bách Chiến lệnh về chứ.
”
Thời khắc diệt sạch cả bọn Ngân Thuyên Đạo Tôn thì khiêu chiến cũng kết thúc rồi.
Bởi vì Ngân Thuyên Đạo Tôn chết rồi nên Bách Chiến lệnh cũng trở thành vô chủ.
Mà Nguyên Kha Đạo Thánh lại rõ ràng đã ngồi chờ sẵn bên ngoài ngay từ đầu cũng chỉ vì chờ được cơ hội ngắn ngủi này.
“Ha ha ha ha.
”
Nguyên Kha giữ lấy Bách Chiến lệnh, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng không biết làm sao của mọi người thì đắc ý vô cùng.
“Bảo vật thì nên để kẻ mạnh nắm giữ, cuối cùng thần bảo này cũng rơi vào tay ta rồi.
”
Hắn nhìn thấy hiện trường đám người Ngân Thuyên Đạo Tôn chết đi mà lắc đầu mỉa mai.
“Đã sớm bảo ngươi giữ không nỗi đâu mà ngươi cứ không chịu nghe.
”
“Thứ này các ngươi cũng đáng chiếm giữ lấy sao?”
Lúc này, Thành ca từ từ bay đến trước mặt hắn.
Tiện thể còn vui vẻ cười hi hi chắp tay về phía hắn.
“Chúc mừng chúc mừng nhé, chúc mừng ý nguyện ngươi đã thành công.
”
Khương Thành là cảnh giới thánh hồn, càng huống hồ gì kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Nguyên Kha Đạo Thánh có thể che giấu người khác được chứ làm sao che giấu được sự cảm nhận của hắn chứ.
Giây phút chiến đấu kết thúc, thật ra hắn đã biết Đạo Thánh này ở một bên bí mật theo dõi rồi.
Cũng bởi vì sợ đuổi theo thì đối phương sẽ chạy, hắn cố ý để lộ ra khoảng thời gian trống, để Nguyên Kha Đạo Thánh “cướp” lấy Bách Chiến lệnh.
Con cá lớn cuối cùng này, hắn không thể nào để lỡ được.
Chỉ đáng tiếc, Nguyên Kha vốn chẳng hề biết ý nghĩ này trong đầu của hắn.
Hắn còn tưởng rằng Khương Thành đang khoa trương thanh thế.
“Hừ, thật ra nếu không có ngươi, ta vẫn sẽ chẳng có được Bách Chiến lệnh này.
”
Trước kia Bách Chiến lệnh này luôn nằm trong tay Đoạn Thiên Minh.
Đám Đạo Tôn đó không chê lệnh bài đó phỏng tay như Khương Thành, trông chừng nó rất kĩ.
Dưới tình huống bình thường, Nguyê Kha Đạo Thánh quả thực không có cơ hội có được.
Sự xuất hiện của Khương Thành đã hoàn toàn đảo lộn cách cục của Đoạn Dương Đạo, cũng coi như cho hắn có cơ hội đục nước béo cò.
Ánh mắt sắc lạnh của hắn vút qua, cố ý mang vẻ cười nhạo.
“May mà có ngươi ta mới có thể thuận lợi được.
”
“Ngươi nói xem… ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây?”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy thì cống hiến toàn bộ cả nhà của ngươi đến đi.
” Khương Thành nói như thế.
Nguyên Kha Đạo Thánh vốn còn đang âm dương quái khí đột nhiên bị lag.
Hắn thậm chí còn bất giác suy nghĩ thử.
Câu nói đó của bản thân là cố ý chế giễu ngươi đang vì ta mà may áo cưới, người bình thường sau khi nghe xong không phải sẽ tức điên lên sao?
Sao hắn lại hiểu thành mình muốn cảm ơn hắn cơ chứ?
Nguyên Kha Đạo Thánh có phần hoài nghi do Khương Thành cố ý, nhưng hắn không có bằng chứng.
Tam Nhãn Hổ ở phía xa cũng hùa theo trêu chọc.
“Ngươi phải cảm ơn một cái chứ!”
“Nói thì hay như vậy, sao lại không thực thế chút nào cả?’
“Ta khinh, Đạo Thánh cái chó má gì chứ, chút kết cấu cũng chả có!”
Phạm Lôi Đạo Tôn và Yên Dĩ ở cạnh bên hắn cũng cạn lời, những môn đồ của Ma Ngộ tông cũng dở khóc dở cười.
Trên một ý nghĩa nào đó, Nguyên Kha Đạo Thánh gặp phải hai người bọn họ cũng coi như gặp phải khắc tinh.
Nguyên Kha Đạo Thánh cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục theo tiết tấu của hai người này được nữa.
Nếu không thì còn chưa đánh, bản thân đã trở thành trò cười mất.
“Nói nhiều vô ích.
”
Hắn từ từ đưa Bách Chiến lệnh lên, dáng vẻ vừa nghiêm túc lại vừa lạnh lùng.
Khương Thành thật ra cũng khá tò mò.
Tên Đạo Thánh này rốt cuộc muốn đấu hạng mục nào với mình?
Nói thật lòng thì đối phương cũng không có gì cần phải hạn chế.
Chỉ cần một trận bình thường, hai bên toàn lực quyết đấu, trước mắt Khương chưởng môn sẽ đánh không lại Đạo Thánh ngay.
Cho dù hắn có diệt được nhiều Đạo Tôn như vậy, nhưng đó là trùng hợp có Bách Chiến lệnh hạn chế.
Nhưng sau khi không gian khiêu chiến hình thành, hai bên vẫn đối diện thẳng nhau.
Nguyên Kha Đạo Thánh không có dự định sẽ tìm người giúp đỡ.
Đường đường là Đạo Thánh, chút kiêu ngạo này vẫn còn.
Mà Khương Thành cũng phát hiện, bản thân và những người bình thường cũng chẳng còn mấy khác biệt.
Tiên lực, thần hồn, quy tắc, ý cảnh, thậm chí đến cả huyết mạch, tất cả đều bị phong tỏa bên ngoài không gian khiêu chiến.
Lần này đến cả chân thân thương long hắn cũng biến không được nữa.
“Thế này là muốn làm loạn ra sao đây?”
Tham gia chiến đấu bốn lần với Bách Chiến lệnh, hắn phát hiện xu hướng chiến đấu càng ngày càng hạ thấp.
Nếu như có trận thứ năm, hắn cũng không biết còn có thể thấp đến mức nào nữa đây.
Chắc không phải là kiểu trói hết hay tay hai chân lại đấu võ mồm đấy chứ?
“Hai chúng ta tốt xấu gì thì cũng là những tiên nhân cao giai, chiến đấu cấp thấp như thế có phải quá thương tổn tư cách làm màu rồi không?”
Hắn nhìn xuống dưới những môn đồ của Ma Ngộ tông.
Lúc này mới ngán ngẫm vẫy tay.
“Xung quanh nhiều người xem như thế, đều chờ Đạo Thánh thể hiện thần uy…”
“Tốt xấu gì cũng phải cho người ta thấy đáng tiền mua vé chứ.
”
Nguyên Kha Đạo Thánh không hiểu nỗi cái cảm xúc kì lạ này của hắn.
Nhưng thấy hắn hít một hơi dài, ngay sau đó, Khương Thành lại cảm nhận được một sức mạnh lạ lẫm trên người hắn.
“Đây là?”
Nguyên Kha hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi tưởng Đạo Thánh là ngươi có thể vượt cấp chiến đấu được sao?”
“Lần này ta thật muốn xem thử ngươi nghịch thiên thế nào?”
Nói xong, hắn phát động công kích về phía Khương Thành.