Trước khi chiến đấu với Nguyên Kha, Khương Thành cũng hiểu một phần năng lực của của Đạo Thánh.
Nghe nói có thể điều động một bộ phận lực Thiên Đạo.
Hắn vẫn luôn rất quái lạ, Đạo Thánh của Đạo Tuyệt Chi Địa thì sao?
Ở đây vốn dĩ không chịu ảnh hưởng của lực Thiên Đạo, bọn họ sẽ làm thế nào?
Nhưng bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu, Đạo Thánh quả thực không hề đơn giản.
Thứ Nguyên Kha Đạo Thánh sư dụng lúc này căn bản không phải lực Thiên Đạo.
Mà là… loại sức mạnh thần bí do chính hắn tạo ra.
Loại sức mạnh này có phần giống với tinh lực của tinh chủ như kiểu của Đế Kiếm Tinh lúc trước, nhưng lại không hoàn toàn giống thế.
Cảnh tượng này, khiến cho những môn đồ của Ma Ngộ tông vô cùng kinh ngạc.
“Không phải phong tỏa tất cả sức mạnh rồi sao, sao hắn vẫn còn sử dụng được tiên lực?”
Thực tế thì không riêng gì bọn họ, đến cả Lâm Tịnh Đạo Tôn và Minh Già Đạo Tôn cũng mơ mơ hồ hồ.
Đối với mấy Đạo Tôn như bọn họ mà nói, đây cũng là một lĩnh vực mới mẻ y như vậy.
“Đó không phải là tiên lực.
”
Duy chỉ có Phạm Lôi Đạo Tôn đến từ Thiên Cung là hiểu rõ vô tường.
“Mà là đạo nguyên.
”
Sắc mặt của hắn rất khó coi.
Một khi Khương Thành bị giết, vậy tiếp theo ngay sau đó Nguyên Kha cũng sẽ không đại độ mà tha cho những người còn lại.
“Trừ phi tên tiểu tử đó thật sự che giấu cảnh giới, nếu không thì lần này hắn toi rồi.
”
“Đạo nguyên là cái quái gì?”
Tam Nhãn Hổ bĩu môi: “Ta thấy đạo nguyên đó cũng không mạnh như thế đâu.
”
Thấy tên Hổ yêu vô tri đến tận nước này rồi vẫn không cho là thế, Phạm Lôi Đạo Tôn cũng chẳng vui vẻ gì trừng hắn một cái.
“Ngươi có thể xem nó như là sức mạnh của cá nhân, là sức mạnh hoàn toàn mới do Đạo Thánh tự tạo ra.
”
“Dù cho một ngày nào đó Nguyên Tiên giới tiêu vong, toàn bộ Thiên Đạo và căn nguyên biến mất, tiên lực hoàn toàn tan đi, đạo nguyên thuộc về Đạo Thánh vẫn cứ mãi tồn tại như vậy.
”
Trong không gian khiêu chiến phía xa, đạo nguyên mà Nguyên Kha Đạo Thánh tế ra nhìn có vẻ thanh thế không được lớn.
Nhưng trong mắt Phạm Lôi Đạo Tôn lại mang theo ý sợ hãi rất mạnh mẽ.
“Thuộc tính của từng đạo nguyên không giống nhau, là tự bản thân Đạo Thánh cho.
”
“Trước khi chiến đấu, ai cũng không biết đó là loại sức mạnh nào.
”
Hắn nói như vậy, mọi người vừa được mở mang tầm mắt mà cũng vừa tỏ ra ngạc nhiên đến ngây người.
Bản thân cho đạo nguyên thuộc tính?
Điều đó có nghĩa là gì?
Mỗi một đạo công kích tiên nhân vung ra về bản chất mà nói thì đều là tiên lực, chẳng qua là chuyển hóa thành kiếm thuật, tiên pháp, yêu lực, ma nguyên vâ vân mấy loại hình thức không giống nhau.
Cho dù là lực kiếm, lực tử, hay là lực hủy diệt, lực hỏa,… thật ra cũng đều là tiên lực.
Dùng tiên lực đồng đẳng thì có thể chống lại được những công kích này.
Nhưng đạo nguyên thì khác, nó thuộc về một loại sức mạnh “khác” rồi.
Dùng tiên lực e rằng rất khó chống cự lại.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đạo Tuyệt Chi Địa khôn dám phạm vào Thiên Cung, ngoại trừ Thiên Đế, Thiên Cung còn có cả trăm chủ tinh.
Trên những chủ tinh này đầy ắp những tinh lực, cũng không thuộc về thể hệ tiên lực như vậy, cũng là một loại sức mạnh “khác”.
Dưới Đạo Thánh mà gặp phải tinh lực thì cũng phải chịu thiệt thòi.
Phạm Lôi Đạo Tôn từng qua lại với rất nhiều Thần Quân, hắn cũng gặp qua rất nhiều đạo nguyên.
Đạo nguyên của Nguyên Kha vốn không nhiều, trong số những Đạo Thánh có lẽ cũng chỉ là người dưới đáy.
Nếu như chỉ dùng đạo nguyên, vậy hắn áp chế nhiều nhất cũng chỉ có hai Đạo Tôn.
Nhưng thật đáng tiếc, Khương Thành nay cũng chả dùng được tiên lực.
Nhưng rồi nhìn thấy trong không gian khiêu chiến, đạo nguyên của Nguyên Kha Đạo Thánh đánh lên người Khương chưởng môn một cách chắc nịch.
Ngay sau đó, hắn bị đánh trúng ngay ngực biến mất ngay trong không khí.
Đó là sự biến mất thực sự, giống như bị quét sạch đi vậy.
Vị trí bị đánh mất không có thiên địa tuần hoàn trở lại, chỉ không có tung tích như thế.
Sau đó hắn ngã xuống chẳng chút hồi hộp nào.
“Ha ha ha ha ha.
”
Cho đến khi Khương Thành không còn tăm tiếng nữa, Nguyên Kha Đạo Thánh mới hoàn toàn yên tâm trở lại.
Khương Thành quả thực quá yêu nghiệt, quá tà môn rồi.
Chuyện một mình diệt sạch ba mươi bốn mươi Đạo Tôn, Nguyên Kha tự hỏi không làm được.
Lúc nảy tuy ưu thế rất rõ ràng, nhưng trước khi chiến đấu kết thúc, hắn thật sự cũng rất lo lắng Khương Thành sẽ tế ra thủ đoạn thần kì nào đó.
Cũng may, tất cả đã không xảy ra.
Hắn thắng rồi!
Những môn đồ của Ma Ngộ tông ở bên ngoài vô cùng đau đớn.
Lâm Tịnh và Minh Già Đạo Tôn tê liệt ngồi phịch xuống, có chút không tin Khương chưởng môn thật sự đã chết rồi.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên Phạm Lôi Đạo Tôn đã lo chuồn khỏi hiện trường.
Khương Thành cũng chết rồi, hắn cũng không muốn ở lại đây chết chung.
Người duy nhất vẫn bình tĩnh chỉ còn mỗi Tam Nhãn Hổ.
Hắn thậm chí còn nhân cơ hội này thò tay qua người Yên Dĩ đang run lên, kiếm chút hời.
“Em gái đừng sợ, ta mãi mãi sẽ ở bên cạnh ngươi.
”
“Cho dù là chết đi, ta cũng sẽ chết trước mặt ngươi.
”
Lời này nói ra rất có khí chất anh hùng, hoàn toàn không giống với phong cách bình thường của hắn.
Nhưng mà bây giờ Yên Dĩ đang ở trong trạng thái thất thần sợ hãi đến cực độ, căn bản không có thời gian phân biệt lời thật hay giả.
Cứ để hắn thò qua ôm như vậy mà không đẩy ra.
Nguyên nhân mà Tam Nhãn Hổ không hề lo lắng rất đơn giản, cảnh tượng như vậy gặp qua nhiều lần rồi.
Hắn không biết đã bao nhiêu lần nhìn thấy Khương Thành chết trước mặt mình.
Lần nào không phải sống dậy chạy nhảy tung tăng, rồi lại chiến thắng cuộc chiến chứ?
Thành ca cố ý chết như vậy, để kẻ địch thêm phần tự tin, sau đó lại sống dậy cho kẻ địch một cái tát.
Thao tác cơ bản ây mà, bình tĩnh bình tĩnh.
Trong không gian khiêu chiến, Nguyên Kha Đạo Thánh vốn đang cười hả hê đột nhiên không cười nỗi nữa.
Bởi vì không gian khiêu chiến chẳng hề biến mất.
Mà hắn cũng không nhận được phần thưởng sau khi chiến thắng thu hoạch được.
“Chuyện này là thế nào?”
“Khiêu chiến sao vẫn chưa kết thúc nữa?”
Hắn kinh hoàng nhìn bốn hướng, tình huống vượt khỏi lẽ thường này khiến hắn mất đi sự bình tĩnh.
“Chuyện này là không thể nào!”
“Rõ ràng ta đã thắng rồi! Hắn cũng đã chết rồi mà!”
Hắn thậm chí cũng không nhịn được mà nhìn xuống đám môn đồ Ma Ngộ tông, xem thử có được sự tán đồng của “người xem” hay không.
Mà bọn người Lâm Tịnh, Minh Già Đạo Tôn vốn đang đau khổ tuyệt vọng cũng lấy làm ngỡ ngàng.
Bọn họ dụi mắt, cũng không hiểu được tình hình như thế.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lẽ nào vẫn còn có người trong trường đấu?”
“Hay có thể nói là… Khương chưởng môn thật ra vẫn chưa chết?”
Trong không gian khiêu chiến, Khương Thành nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống như ý nguyện.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường sức mạnh kẻ địch, sắp xếp phương án hồi sinh!”
“Ting! Kí chủ nhận được một tấm Thiên Chiến lệnh, có thể lựa chọn lại quy tắc khiêu chiến!”
Sau khi nghe được phương án giải quyết của hệ thống, Khương Thành sầu đến nỗi sắp thổ huyết luôn.
Trên thực tế, hắn còn hơi nghi ngờ bản thân tự sát.
Đối mặt với đạo nguyên thần kì không gì lay nỗi, nếu đổi lại người khác ở vị trí của hắn, chắc chắn không làm được gì cả.
Nhưng Khương Thành lại có cách.
Ví dụ như kĩ năng tước đoạt của hệ thống, tạm thời đoạt mất đạo nguyên của Nguyên Kha.
Đến lúc đó thì sẽ là trận chiến đấu giữa hai còn người bình thường tinh thông võ kĩ cao thâm rồi.
Thắng lợi cuối cùng thuộc về ai còn chưa chắc nữa.
Chỉ có điều tước đoạt của Đạo Thánh cần chi ít ba bốn chục tỷ điểm tiên nguyên, quá lãng phí rồi.
Hắn cố ý sử dụng hệ thống hach hồi sinh để hack.
Nghe thấy Phạm Lôi Đạo Tôn khen đạo nguyên đó màu mè hoa lá, hắn cảm thấy nhất định phải kiếm cho mình một bộ.
Nhưng trước mắt cảnh giới của hắn vẫn chỉ là Chí Tôn, khoảng cách đến việc tạo ra đạo nguyên vẫn còn xa lắm.
Đường tắt duy nhất chính là chờ mong phương án của hện thống hồi sinh trực tiếp cho mà thôi.
Ta bị Đạo Thánh giết đấy, ngươi không cho ta một đạo nguyên mạnh hơn để giết ngược lại sao, có thể nói được không chứ?
Nào có ngờ rằng, hệ thống giống như nhìn thấu dược suy nghĩ của hắn, cố ý tạo ra một “Thiên Chiến lệnh” mà căn bản hắn chẳng coi ra gì.