Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Có chuyện gì vậy?”
 
“Người ngoài đến?”
 
Một đám người bay ra từ trong thôn làng, đứng đầu là một người đàn ông trung niên với nước da màu đồng.

 
‘Gương mặt của người đứng đầu’ điềm tĩnh và đáng tin cậy.

 
Nhìn Khương Thành đang nằm, rõ ràng là hắn cũng bị tư thế này làm cho kinh ngạc.

 
“Ta là Lộc Nguy, các hạ vừa mới đến từ Nguyên Tiên Giới?”
 
Hắn không hề xa lạ với từ ngữ của Nguyên Tiên Giới, càng không hề thể hiện bất kỳ sự thù địch nào.

 
Dường như cũng đã quen với điều này.

 
Nhưng còn chưa đợi Thành ca trả lời, Ly Thần ở bên cạnh đã vội vàng lên tiếng.

 
“Đúng vậy, hắn còn là Đạo Tôn nữa, rất nguy hiểm!”
 
“Ta đề nghị lập tức báo cáo với Thần Đàn bên dưới, để bọn họ phái cao thủ đến bắt người này!”
 
Nghe vậy, vẻ mặt Thành ca mừng rỡ.

 
Hắn chỉ mong sao có nhiều cao thủ đến giết hắn, như vậy hắn sẽ chết sớm hơn, mở khóa phong ấn huyết mạch sớm hơn.

 
“Đừng mà, hắn không có ác ý gì với chúng ta cả, hắn cũng không nguy hiểm!”
 
Mộc Nguyệt liên tục xua tay cầu xin.

 
Em gái này quả thực rất lương thiện, rõ ràng không quen biết gì với Khương Thành, nhưng lại sợ hắn gặp phải nguy hiểm.

 
“Không nguy hiểm?”
 
Có thể là vì có đám người Lộc Nguy đứng ở phía sau, Ly Thần cũng có nhiều tự tin hơn.

 
“Sao ngươi có thể đảm bảo rằng hắn không nguy hiểm?”
 
“Tiên lực của các Đạo Tôn ở Nguyên Tiên Giới dồi dào.

Một khi hắn nổi lên suy nghĩ không tốt, tất cả chúng ta đều có thể sẽ muôn kiếp bất phục!”
 
“Dù sao thì ta cũng sẽ không bao giờ đồng ý chấp nhận việc hắn ở đây!”
 
Mộc Nguyệt rất muốn nói rằng, cho dù hắn là Đạo Tôn, thì hắn cũng chỉ là một Đạo Tôn không có tiên lực.

 
Hơn nữa ngay cả sức mạnh huyết mạch cũng không còn, thật sự là yếu đến mức không thể yếu hơn được nữa.

 
Người như vậy có thể có nguy hiểm gì?
 
Nhưng mà nàng cũng không ngốc, lo lắng việc tiết lộ căn cơ của Khương Thành sẽ gây ra dã tâm giết người của đám người Ly Thần.

 
Chỉ có thể lắc tay một cách cuống quýt.

 
“Hắn thật sự không có ý xấu, con người và động vật đều vô hại, các ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng về hắn đâu.


 
“Nếu thật sự không được, ta có thể bảo đảm cho hắn!”
 
Nàng đứng phía trước Khương Thành, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định và dứt khoát.

 
Thành ca nằm ở phía sau dở khóc dở cười.

 
Ca không cần đến sự bảo vệ của ngươi đâu.

 
“Được rồi, được rồi, dù sao thì ta cũng sống với nàng ấy, không liên quan gì đến các ngươi.


 
“Ca sống trong thôn nhỏ của các ngươi, là vinh hạnh của các ngươi, rồng đến nhà tôm, được không?”
 
Ca rất khí phách giơ cánh tay lên.

 
“Lời nói ném ở đây, ai muốn ra tay thì nhanh lên, nhanh lên, đừng lề mề nữa.


 
Nể tình bản thân chủ động khiêu khích và dụ dỗ, hắn có thể cam đoan rằng sau khi sống lại sẽ không giết chết đối phương.

 
Giữ lại một mạng của đối phương, đủ lịch sự rồi chứ?
 
“Còn ai nữa, Lộc trưởng thôn đúng không, ngươi có thể tổ chức bọn họ, ta không ngại bị bao vây tấn công đâu.


 
Lời này khiến cho tất cả mọi người có mặt không khỏi xuất hiện vẻ mặt tức giận.

 
Quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng rồi.

 
Nhưng đây chính xác là hiệu quả mà Khương Thành mong muốn.

 
Tức chết rồi đúng không?
 
Hãy mau đến giết ta đi!
 
Nhưng Lộc Nguy đứng đầu không hề tức giận.

 
Thay vào đó hắn ngăn cản tất cả mọi người.

 
“Các hạ nói đùa rồi, bọn ta không có ác ý, hoan nghênh ngươi đến thăm.


 
Nói xong, hắn chủ động tránh sang một bên để nhường đường.

 
Để cho Mộc Nguyệt kéo Khương Thành vào ‘thôn làng’.

 
Sau khi bóng dáng của hai người biến mất, đám người Ly Thần mới phàn nàn một cách vô cùng bất bình.

 
“Lộc đại ca, sao ngươi có thể để cho hắn vào trong như vậy?”
 
“Trước đó hắn còn cướp lấy Âm Linh Diệp của bọn ta nữa, thật là tội ác tày trời.


 
“Đúng vậy, người đó quá đáng ghét!”
 
“Chắc chắn hắn không có ý tốt, sự xuất hiện của người này sẽ phá vỡ sự yên tĩnh hiếm hoi của chúng ta.


 
“Ta đề nghị đuổi bọn họ đi ngay lập tức!'
 
Nghe ý kiến của họ, sắc mặt Lộc Nguy nghiêm trọng, lắc đầu.

 
“Nếu hắn đã là Đạo Tôn, vậy thì cho dù chúng ta có tính cùng với nhau, cũng không thể ngăn cản được.


 
Ngay khi câu nói này phát ra, mặc dù Ly Thần vẫn còn tức giận bất bình, nhưng nàng không thể nói thêm một lời nào nữa.

 
Cho dù thế giới này đặc biệt như thế nào, thì nó vẫn là tu luyện giới dùng sức mạnh để nói chuyện.

 
Lộc Nguy nói tiếp: “Dựa theo lời nói của các ngươi, trước đây người này đã từng xảy ra tranh chấp với các ngươi, nhưng hắn lại không giết chết các ngươi.


 
“Ngược lại, nhận định đó của Mộc Nguyệt có thể đúng.


 
“Hẳn là người này không hề có ác ý với chúng ta.


 
Hắn vừa nói như vậy, rất nhiều người cũng không thể không suy nghĩ.

 
Cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật là đúng như vậy.

 
Nếu Khương Thành thực sự có hành vi nguy hiểm và xấu xa như đám người Ly Thần đã mô tả, vậy thì trước đó bọn họ hoàn toàn không thể sống sót trở về.

 
Sự bình tĩnh và kiềm chế của Lộc Nguy khiến cho Thành ca khá thất vọng.

 
Đã hai ngày kể từ khi hắn đến thế giới này, thế mà vẫn chưa từng có ai ra tay với hắn, thật quá cô đơn.

 
Trong ngôi nhà gỗ của Mộc Nguyệt không có trời đất, xem như là một động phủ.

 
Động phủ vô cùng thô sơ.

 
Thô sơ đến nỗi Khương Thành tưởng rằng bản thân đã trở về Hạ giới.

 
Nhìn những bức tường nhẵn bóng, những chiếc bàn đá và ghế dài làm bằng gỗ tầm thường, hắn không khỏi châm biếm những ngày đã qua vẫn luôn vui vẻ.

 
“Dù sao ngươi cũng là một tiên nhân, lại không có những tiện nghi mà một tiên nhân nên có sao?”
 
Hiện tại, thứ xa xỉ nhất trong căn phòng này chính xác là chiếc giường lớn mà hắn biến ra.

 
Đến nổi mà trận pháp gì đó nè, phù lục nè, tiên khí pháp khí ở nhà nè, cũng không một thứ nào tồn tại.

 
Mộc Nguyệt lại xem đó là lẽ đương nhiên.

 
Sau khi nàng trở lại, nàng lập tức lấy ra một quả cầu pha lê to bằng quả đào từ trong vách tường sâu trong động phủ.

 
Nhìn bề ngoài của quả cầu pha lê đó sặc sỡ nhiều màu, toát lên mùi đồ chơi rẻ tiền.

 
Nhưng nàng cầm trong tay, lại là bảo bối rất quý giá.

 
Nàng không trả lời Thành ca, bắt chéo chân ngồi xuống, chỉ quan tâm đến việc của bản thân, dùng hai tay ấn vào quả cầu pha lê, còn khép chặt đôi mắt to đen láy.

 
“Ngươi đang làm gì vậy?”
 
Khương Thành hơi co giật khóe miệng.

 
Thao tác ấn quả cầu pha lê này khiến hắn liên tưởng đến một bà đồng xem bói ở một thế giới khác.

 
“Tu luyện.


 
“Không phải thế giới này của các ngươi không có giới khí sao, ngươi còn đang tu luyện cái gì?”
 
Mộc Nguyệt vừa bận rộn, vừa không quay đầu nhìn lại giải thích cho hắn.

 
“Lực giới nguyên có được từ các loại bảo vật khác nhau, không thể trực tiếp hấp thu.

Ngươi phải sử dụng Giới Nguyên Châu để hấp thu sau khi chuyển hóa, mới có thể sử dụng để nâng cao cảnh giới”
 
“Rắc rối như vậy sao?”
 
Khương Thành cũng chỉ phàn nàn một chút, ngược lại cũng không nghĩ rằng đây là một vấn đề quá lớn.

 
Dù sao thì trọc khí của hắn không phải sau khi trải qua sự chuyển hóa của ngộ đạo Tiên Thụ, mới trở thành lực trọc sao?
 
Nghĩ đến quả dưa hấu lớn màu trắng, hắn không khỏi chìm đắm ý thức vào Tiên Thụ, tiến hành giao lưu thân thiện với đối phương.

 
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.

 
Vài ngày sau khi Mộc Nguyệt vẫn luôn bận rộn tu luyện.

 
Người mà Khương Thành mong đợi sẽ đến gây rắc rối cho hắn vẫn chưa xuất hiện.

 
Nhưng hắn không biết rằng Thiên Đế Huyết đã xuống trần thế của thế giới này rồi.

 
Xuất hiện trước mặt hắn chỉ là một bóng đen bao phủ trong sương mù.

 
Ngay khi người này vừa gặp mặt, đã dứt khoát gọi tên thật của Huyết Đế.

 
“Ha ha ha, Lăng Hiển, biệt lai vô dạng!”
 
Huyết Đế không hề tức giận sau khi bị mạo phạm, chỉ nhẹ giọng châm chọc: “Yến Khai, hóa ra là ngươi đang trốn ở đây.


 
“Đúng vậy, bị đuổi ra khỏi Nguyên Tiên Giới, không phải tất cả đều là do mấy Thiên Đạo chi tử các ngươi ban cho sao?”
 
Giọng nói của bóng đen bay bổng, khó đoán.

 
Nhưng mà sự thù hận lại không hề che giấu.

 
“Ta nghe nói rằng hiện tại tất cả các ngươi đều đã trở thành các chúa tể ở nơi đó, còn tạo ra một Thiên Cung, thật sự là vô cùng náo nhiệt mà!”
 
“Sớm biết như vậy, lúc đó ta nên nhân cơ hội bóp chết các ngươi lúc các ngươi còn yếu kém.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui