Trước khi hai sứ thần đến đây, vốn dĩ còn cho rằng đây là việc vặt thông thường bản thân nắm giữ vận mệnh của người khác, thuận tiện vơ vét chút lợi ích.
Nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân sẽ suy bại đến mức này.
Đến lúc này, không chỉ quần lót trên người mà ngay cả tinh thần của bọn họ cũng bị lột sạch hoàn toàn.
Cảm nhận được những ánh mắt tế nhị của mọi người, hai người vô cùng xấu hổ và tức giận.
Vốn dĩ muốn lấy quần áo trong nhẫn trữ vật ra để che chắn.
Nhưng nhẫn trữ vật đã bị Khương Thành cách không lấy đi từ lâu.
Hai người chỉ có thể thúc giục lực giới nguyên, cố gắng che chắn cơ thể.
Nhưng dưới sự can thiệp của thần hồn Khương Thành, hoàn toàn không thể làm được.
Miệng của hai người đã được lực giới nguyên phục hồi phần lớn, dù sao cũng có thể nói được.
Có lẽ là do lửa giận làm choáng váng đầu óc, thế mà bọn họ còn dám điên cuồng hét lên.
“Ta sẽ giết ngươi!”
“Giết ngươi!”
“Để cho ngươi không bao giờ có thể trở mình…”
Thành ca rất vui vẻ.
“Người của Thần Đàn tính tình nóng nảy đến như vậy sao?”
Hắn thúc giục hai thanh kiếm một lần nữa, mặc kệ sự tránh né của hai người, kiếm quang mang theo từng vết máu tươi và tiếng gào thét.
Mọi người đều chăm chú nhìn.
Nhìn thấy trán, ngực và lưng của hai người đều bị khắc chữ.
Những chữ đó cũng không phức tạp, chúng đều là chữ ‘chó’.
Sau đó, còn không đợi hai người phản kháng, hai thanh kiếm lại đánh đến.
“Xem xem các ngươi phục hồi nhanh, hay là ta đánh nhanh hơn.
”
Lần này thứ bị đánh không phải là mặt mà là toàn bộ cơ thể.
Đôm đốp đôm đốp đôm đốp…
Kiếm quang trên người bọn họ như cuồng phong mưa bão, không bao lâu sau, hai người đã bị đánh đến mức không còn hình người, nó cũng làm tê liệt những người khác đang có mặt.
Hiện tại bọn họ không biết Khương Thành còn có thể làm ra được chuyện gì, thậm chí không dám nghĩ tới.
Nhưng hai sứ thần lại không thể trở nên tê liệt.
Bọn họ chỉ có thể cảm nhận được đau khổ ở hai phương diện về thể xác và tâm linh, bên cạnh đó còn có từng tia sợ hãi đang dần hiện ra.
Sức mạnh của Khương Thành khiến cho bọn họ hơi không thể tưởng tượng nổi.
Ở trước mặt hắn, bản thân chỉ như một con kiến mặc sức bị đùa giỡn, nào có cơ hội đánh trả?
Nếu biết người này lợi hại như vậy, vừa rồi không nên chọc giận hắn.
Mà là cần phải… mang đại đội đến để tiêu diệt hắn.
Hai người bị đánh cho gần như choáng váng, dần dần nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng bị đánh chết.
Người này có thể làm bất cứ điều gì.
Ngoài mặt thì cười, nhưng xuống tay lại không có một chút ý lưu tình nào.
Xem bọn họ là con mồi mà xâu xé từng chút.
“Đừng đánh nữa!”
“Đừng đánh nữa…”
Hai người ôm đầu vừa vặn vẹo quằn quại trên mặt đất né tránh đòn đánh của trường kiếm, vừa gào thét thảm thiết.
“Bọn ta sai rồi!”
“Bọn ta không dám nữa!”
Nhưng mà Khương Thành vẫn không dừng lại.
“Ngươi bảo ta đừng đánh nữa thì ta không đánh nữa sao?”
“Ra lệnh cho ta?”
“Còn dám ra lệnh cho ta?”
Hai thanh kiếm vẫn không đầu không não chào hỏi phía dưới.
Ngoài việc để lại một hơi thở, không có gì khác được xem xét.
Mãi đến khi kết thúc, toàn thân hai người đã không còn hình người nữa, quỳ rạp trên mặt đất điên cuồng quỳ lạy.
“Cầu xin ngươi đừng đánh nữa hu hu hu…”
“Cầu xin ngươi… bọn ta biết sai rồi!”
“Thật sao?”
Thành ca nở một nụ cười kỳ quái: “Vậy thì các ngươi nói, có phải ta đã giết sáu người đó hay không?”
“Không phải không phải, chắc chắn không phải là ngươi!”
Hai sứ thần nào còn dám định tội hắn nữa.
Việc vội vàng giúp hắn gỡ tội, quả thật là còn gấp hơn việc của bản thân.
“Chắc chắn hung thủ là người khác, không liên quan gì đến ngươi…”
“Ta biết rồi, là sáu người đó tự sát, đáng đời, không trách ai được!”
Trong phút chốc, mọi người vây xem không biết nên nói gì cho phải.
Ngươi nói ý đồ của hai ngươi là gì thế?
Trước đó trực tiếp tuyên bố vô tội, chẳng phải sẽ không có việc gì sao?
Phải bị đánh một trận.
Nhưng Khương Thành cũng không hài lòng.
“Ngươi nói cái gì? Không phải ta làm?”
Mạch não của ca rõ ràng là khác biệt.
Đã đến mức này, cũng không cần thiết phải cố gắng che đậy.
“Chiến tích của ca, cho dù nhỏ hơn nữa, cũng không thể xóa được!”
Lúc này, hai thanh kiếm càng đánh dữ dội hơn.
“Rõ ràng là ta làm, thế mà hai người các ngươi dám nói không phải, như vậy là không nể mặt ta sao?”
Hai người bị đánh đến lăn qua lộn lại trên mặt đất, nội tâm gần như sụp đổ.
Bọn ta nói ngươi không phải hung thủ, ngươi cũng không vừa lòng sao?
“Đúng đúng đúng, là ngươi!”
“Là do ngươi làm.
”
“Sáu người đó là do ngươi giết.
”
Lúc này vẻ mặt của Khương Thành mới hơi nguôi giận, thu hai thanh kiếm về.
“Xem như các ngươi biết điều.
”
Đây là tiết tấu hắn nên có mà.
Biết là do ta giết thì thế nào chứ?
Nhìn cơ thể của hai người máu thịt lẫn lộn, mọi người vây xem không hề tỏ ra thương cảm, ngược lại còn âm thầm vỗ tay tán thưởng.
Trước đây bọn họ bị Thần Đàn áp chế quá nhiều, đã bị ngộp thở từ lâu rồi.
Rốt cuộc hôm nay Khương Thành đã giúp bọn họ trút giận.
Nhưng mà sau khi trút giận xong sao có thể kết thúc?
“Cút đi!”
Nhìn thấy ca lại nằm xuống một lần nữa.
Hai sứ thần giống như được đại xá, cũng không dám che giấu, cuống cuồng chạy trốn khỏi hiện trường, không bao lâu sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Lộc Nguy ở tại chỗ không khỏi lo lắng.
“Ngươi, sao ngươi lại thả bọn họ đi vậy?”
Hắn liên tục vỗ đùi, vẻ mặt lo lắng.
“Sau khi bọn họ trở về, chắc chắn sẽ tăng viện trợ!”
“Đến lúc đó, bọn ta cũng sẽ bị san bằng ở đây, tiêu rồi tiêu rồi…”
“Giết bọn họ, chúng ta còn có một tia cơ hội che đậy.
”
Lộc Nguy quả thật không dám đối đầu với Thần Đàn.
Nhưng theo hắn thấy, vừa rồi đã làm đến mức này, sao có thể không diệt khẩu?
Giữ lại mạng của hai người đó, thả bọn họ quay trở về, là để lại một mối nguy hiểm tiềm ẩn mà.
“Lần này hoàn toàn tiêu rồi!”
Những người khác cũng vô cùng lo lắng.
Khương Thành cười híp mắt nói: “Trời có đức hiếu sinh, bọn họ tội không đáng chết, ca từ bi thương xót, tội gì phải đuổi cùng giết tuyệt chứ.
”
Mọi người gần như không có sức châm biếm.
Vừa rồi ngươi làm cho bọn họ sống không bằng chết, bọn ta thực sự không nhìn ra được bất kỳ lòng từ bi thương xót nào.
Hơn nữa, hai người đó thật sự không thể buông tha mà!
Nhìn thấy mọi người còn muốn khuyên giải một lần nữa, Khương Thành thở dài vừa ân hận vừa tiếc nuối.
“Ây da, không còn cách nào khác mà, ta không bay được, cũng không đuổi kịp.
”
Ca mới không thèm đuổi theo đấy.
Nếu không thả hai người đó trở về thì khi nào mới có kẻ thù nhiều hơn, mạnh hơn đến?
Hắn chỉ mong sao đối phương sẽ đưa thêm nhiều cao thủ đến để phục thù.
Tôn Giả gì gì đó, cấp bậc quá thấp rồi.
Một số Đạo Tôn, Đạo Thánh đến càng sớm càng tốt nhé!
“Các ngươi yên tâm nhé, có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến các ngươi.
”
Mọi người suýt nữa bậc khóc.
Ngươi bảo bọn ta sao có thể yên tâm chứ?
Sau khi tách khỏi hắn ở đây, bầu không khí trong thôn trở nên vô cùng căng thẳng, mọi người giống như sắp gặp phải tai họa.
Không ít người dứt khoát chạy trốn khỏi nơi này.
Ngày thứ hai, Lộc Nguy không thể kiên trì được nữa, vội vàng chạy tới nói lời từ biệt.
“Hai người các ngươi cũng mau chạy đi.
”
“Trốn đến địa phận của môn phái khác, bắt đầu lại, còn có hy vọng sống sót.
”
Khương Thành không thuyết phục hắn ở lại, mà chỉ cười nhẹ.
“Ngươi không cần phải chạy quá xa.
”
“Có thể sau một thời gian, sẽ phát hiện các ngươi lại có thể trở lại.
”
Lộc Nguy miễn cưỡng cười lắc đầu.
Hắn chỉ xem suy nghĩ của Khương Thành là viển vông.
Cao thủ bên Thần Đàn nhiều như mây, hơn nữa, cho dù ngươi đánh đuổi Thần Đàn một lần thì có ích lợi gì?
Phía sau Thần Đàn lại có thêm nhiều Thần Đàn hơn, còn có nhiều môn phái đáng sợ hơn.