Gặp lại Khương Thành lần nữa, tâm trạng của Hoàn Thường vô cùng phức tạp.
Hắn đã hy vọng ca này sẽ chết ở Tẫn Uy tinh biết bao nhiêu.
Như vậy hắn sẽ lập tức lập tức tuyên bố vạch rõ giới hạn với Thành ca, sẽ tự mình mang theo đại quân tới giết những kẻ phản bội và bảo vệ Ma Hành tinh hà.
Chỉ tiếc là ông trời đã không thỏa mãn cái tâm nguyện nhỏ bé này của hắn.
“A, Khương Ẩn Hoàng!”
Hắn vội vàng nghiêm mặt, nghiêm nghị hành lễ.
Văn sĩ trung niên và những thống lĩnh khác ở phía sau cũng vội vàng cúi đầu theo.
“Hử?”
Thành ca nhướn mày.
“Sao nào, bây giờ không gọi là chủ soái nữa rồi? Chẳng lẽ vị trí chủ soái của Thiên Lạc Quân đã bị gỡ bỏ rồi sao?”
Hoàn Thường vội vã xua tay: “Không có không có…”
“Vậy là ngươi chiếm quyền của ta?” Khương Thành ý vị sâu xa nhìn hắn.
Chẳng qua Thành ca chỉ không thích động não, chứ không có nghĩa là hắn thực sự hồ đồ.
Lúc trước hai vị Đạo Thánh Độ Hâm và Phong Cự chém giết tới, hắn cũng đã nhìn ra được thái độ dao động của Hoàn Thường rồi.
Hoàn Thường vội vàng lên tiếng phủ nhận.
“Tuyệt đối không có chuyện này!”
“Khương chủ soái, ngươi thật sự hiểu lầm rồi!”
“Những năm nay ngươi rời khỏi Thiên Lạc Quân, lúc nào bọn ta cũng ở đây nhớ đến ngươi!”
Khương Thành một người một ngựa đánh đuổi được một viên trung vị chủ tinh.
Chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ tia may mắn cuối cùng của Hoàn Thường.
Cái tên dã tâm này, bây giờ bắt đầu thay đổi sang kiểu dáng đa sầu đa cảm hiếm thấy.
“Ngươi có biết làm sao bọn ta có thể vượt qua được trong ba ngàn năm nay không?”
Hắn lặng lẽ xoa xoa hốc mắt ươn ướt, run rẩy đôi môi thở dài.
“Không có ngươi lãnh đạo, mọi người giống như bị mất đi một người tâm phúc vậy.
”
Thành ca vô cùng thích thú truy hỏi đến cùng: “Có thật không? Nhưng năm đó chúng ta cũng không làm việc cùng nhau nhiều lắm mà?”
“Khương chủ soái nói vậy là sai rồi!”
Tay phải Hoàn Thường chậm rãi nắm lại thành nắm đấm, xúc động nói: “Nghĩ lại chiến công kinh thế oai phong năm đó của ngươi vẫn còn ở ngay trước mặt, hoàn toàn chính là lá cờ đầu của Thiên Lạc Quân!”
“Thử nghĩ xem, một quân đoàn không có lá cờ đầu thì làm sao có thể tiếp tục tồn tại được chứ?”
“Những năm nay bầy xác sống biết đi bọn ta vẫn đang đợi lá cờ đầu này trở về!”
Hắn chậm rãi giơ cánh tay phải lên, trong giọng nói mang theo sự cố ý đè nén nhưng lại không thể đè xuống, vậy nên lộ ra vẻ vừa kích động lại vừa vui sướng.
“Bây giờ cuối cùng chúng ta cũng chờ được rồi!”
“Thiên Lạc Quân lại sống rồi!”
“Khương chủ soái uy vũ!”
Khoảnh khắc hắn vung cánh tay lên hô lớn, văn sĩ trung niên và các đội trưởng thống lĩnh ở phía sau, cùng với năm vạn đại quân cùng đồng loạt hô theo.
“Khương chủ soái uy vũ!”
Cái thanh thế đó ai mà không biết còn tưởng rằng đây là đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân.
Sau khi hô to ba tiếng, Hoàn Thường để cánh tay phải xuống với vẻ mặt cuồng nhiệt.
Mọi người phía sau đều yên tĩnh trở lại.
Hắn trân trọng móc đại ấn của chủ soái Thiên Lạc Quân ra và dâng lên bằng hai tay.
“Trong những năm ngươi rời đi, ta vẫn trông coi cẩn thận ấn soái của chủ soái Thiên Lạc Quân cho ngươi.
”
“Chưa từng để cho bất cứ kẻ xấu xa trộm cắp nào cướp đi, chính là để đợi đến một ngày ngươi quay về sẽ trả lại cho chủ cũ của nó!”
Nhìn cái vẻ mặt vui mừng giống như hoàn thành được một sứ mạng trọng đại kia, đám người Mông Thuần và Xích Linh ở đối diện đã hoàn toàn bái phục rồi.
Mẹ nó, thì ra ngươi mới chính là ảnh đế đệ nhất của Thiên Lạc Quân.
Nếu không phải bọn ta và ngươi đã từng làm việc chung với ngươi hàng trăm tỷ năm, được chứng kiến bức vẽ chân thật của ngươi thì không chừng cũng sẽ tin vào sự xấu xa của ngươi.
Nói thật, những đệ tử Phi Tiên Môn lần đầu tiên tiếp xúc với Hoàn Thường cũng đã sớm tin tưởng hắn là một cựu thần đắc lực chịu khổ chịu nhục trung thành và tận tâm rồi.
Trong lòng Khương Thành cũng có chút dở khóc dở cười.
Lúc đầu hắn định giáo huấn cái “tên dã tâm” này một chút, bây giờ phát hiện ra không những mình chẳng tìm được cớ gì, ngược lại suýt chút nữa còn bị hắn làm cho cảm động.
“Hoàn Thường Tiên tướng không hổ danh là trợ thủ đắc lực của ta.
”
Hắn nhận lấy ấn soái, nhân tiện vỗ vai Hoàn Thường.
“Những năm này có ngươi giúp đỡ trông coi Thiên Lạc Quân, ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
”
Hoàn Thường cũng không biết cái này có phải là hắn đang nói mát mình hay không nữa.
“Đó cũng là điều mà mạt tướng nên làm, cúc cung tận tụy…”
“Tốt lắm tốt lắm.
”
Trong lòng Khương Thành tự nhủ ngươi vẫn còn muốn diễn tiếp sao?
Cũng được rồi.
“Ta nghĩ chắc chắn ngươi cũng đã biết rất rõ mục đích ta đến đây.
”
Nhắc tới điều này làm cho vẻ mặt của Hoàn Thường trở nên có chút không được tự nhiên.
Hắn muốn giả bộ hồ đồ, nhưng rõ ràng lại không thể giả bộ được.
“Đúng vậy, ngươi tới đánh chiếm Ma Hành tinh hà.
”
Khương Thành gật đầu.
“Nhìn vào những năm nay ngươi cố gắng vất vả vô cùng vì Thiên Lạc Quân, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi.
Ngươi dẫn theo quân đoàn thứ nhất và thứ hai rút lui khỏi Ma Hành tinh hà là đủ rồi.
”
“Cái này…”
Vẻ mặt của Hoàn Thường bắt đầu trở nên xoắn xuýt.
Đây chính là điều mà hắn sợ nhất.
Khương Thành tới tấn công Ma Hành tinh hà, nếu như bản thân hắn không đánh mà đã lui thì nhất định phía trên sẽ trừng trị một cách nặng nề.
Nhẹ thì mất chức vị Tiên tướng, nặng thì cũng có thể sẽ bị xử chết.
“Làm sao, ngươi không muốn phối hợp?” Sắc mặt Khương Thành trầm xuống.
“Không không không!”
Hoàn Thường vội vàng khoát tay.
Hắn lặng lẽ đi chuyển sang truyền âm.
“Là như vậy, ngươi có thể truyền lệnh cho ta chính thức rút quân được không?”
Thành ca sửng sốt: “Ngươi cũng muốn nhận lệnh sao?”
“Cũng?”
Hoàn Thường không biết rằng trước mình đã có một người khác cũng đã làm thủ tục này rồi.
Nhận được mệnh lệnh, coi như là rút lui khỏi tiền tuyến theo lệnh của cấp trên chứ không phải là không đánh mà lui.
Hai cái này tính chất hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù rõ ràng Khương Thành là kẻ thù, lẽ ra mệnh lệnh của hắn không có tác dụng, nhưng Tử Tiêu cung không thu lại chức vị chủ soái của Khương Thành, cũng chưa hủy bỏ tôn hiệu Ẩn Hoàng của hắn.
Hoàn Thường hoàn toàn có thể nói bản thân mình không biết chuyện, chỉ cho rằng đó là do cấp trên sắp xếp.
Khương Thành thật sự cũng không có chút dấu vết nào, hắn nhanh chóng móc ra một cái đế phù khác.
Khắc lên thủ lệnh thứ hai của Ẩn Hoàng mình soàn soạt.
“Ra lệnh đoàn quân thứ nhất và thứ hai của Thiên Lạc Quân lập tức rút lui khỏi Ma Hành tinh hà trở về Thiên Cung, không được có sai sót!”
Thêm dấu Thiên cung kỷ niên, hắn lại móc ra ấn tỷ trước đó vừa được chế tạo cho Ẩn Hoàng một lần nữa rồi đóng nó lên trên con dấu dành riêng cho mình.
Dường như vẫn còn chê không đủ, hắn lại cầm ấn soái của chủ soái Thiên Lạc Quân lên, đóng một cái dấu chồng lên phía dưới đế phù.
Lúc này hắn mới đưa ra.
“Hoàn Thường nhận lệnh!”
“Được!”
Hoàn Thường nhận lấy đế phù bằng hai tay, vừa nhìn thấy phía trên còn có “Ẩn Hoàng đại ấn” thì càng yên tâm hơn.
Thân phận cấp trên song song, chính bản thân hắn cũng không thể từ chối được.
Sau khi bận rộn xong, Khương Thành ước chừng ấn soái rồi lại vứt cho hắn.
“Ấn soái này trả lại cho ngươi tiếp tục thay ta cất giữ, ta cũng không rảnh để quản lý Thiên Lạc Quân.
”
Nhìn thấy đại ấn lơ lửng ở trước mắt mình, thực sự cảm xúc của Hoàn Thường vô cùng ngổn ngang.
Hắn không ngờ Khương Thành lại có thể bằng lòng giao đại ấn cho mình.
Mặc dù ngươi này đã đứng về phía bên kia của kẻ địch, nhưng thật sự hắn không để ý đến việc người khác phân chia quyền lực của mình sao?
Trên đời này thật sự có người không thích quyền thế?
“Ngươi…”
Khương Thành vỗ vai hắn.
“Dù sao cũng cùng làm việc với nhau, Thiên Lạc Quân có ngươi chắc chắn sẽ không phải chịu đói chịu thiệt, ta rất yên tâm.
”
Ánh mắt của Hoàn Thường dao động phức tạp một hồi, đến cuối cùng dường như đột nhiên đã nghĩ thông điều gì đó.
Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười thoải mái.
“Được!”
Nhận lấy ấn soái xong hắn xoay người lại một lần nữa.
“Theo ta lên đường!”
Năm mươi ngàn đại quân trước mặt rầm rầm nghe theo, sau đó hùng dũng oai nghiêm rời khỏi Ma Hành tinh hà.
Chỉ còn quân đoàn Thiên Lang và đệ tử của Phi Tiên Môn ở lại đó.