Từ sau khi Hồn tộc nghiên cứu ra Lược Hồn thuật, những tộc quần khác của Nguyên Tiên Giới Thượng Cổ liền gặp phải đại nạn.
Hư cùng với những cao thủ Hồn tộc dưới trướng của hắn sao có thể chỉ tịnh chế tàn hồn của người chết.
So với chờ đợi và tìm kiếm thi thể của người vừa mới chết, không bằng chủ động giết hại thì sẽ nhanh hơn!
Thế là, mấy trăm triệu Hồn tộc khi xưa tấn công khắp nơi, dấy lên một cuộc tàn sát vô bờ bến.
Rất nhiều tộc quần Thượng Cổ đã mất đi cái tên ở trong vòng đại kiếp đó.
Hồn tộc lúc đó tăng lên rất nhanh, cực thịnh một thời.
Nhưng cũng vì vậy, bọn họ đã gặp phải việc vô số những tộc quần khác liên thủ phản kích.
Cuối cùng, Hồn tộc bị giết đến gần như diệt tộc, Hư cũng chỉ còn lại một sợi tàn hồn ẩn nấp ở nơi bí ẩn kéo dài hơi tàn.
Đây mới là nguyên nhân Hồn tộc bị xưng là “tộc quần cấm kị”.
Căn bản không phải là bởi vì gì mà bất kính Thiên Đạo, không tu căn nguyên.
Mà là bởi vì bọn họ quá nguy hiểm.
Sau này, giai đoạn các tộc của Nguyên Tiên Giới Thượng Cổ hưng thịnh, Yêu tộc Nhân tộc lần lượt quật khởi, đại năng đỉnh cao tranh đoạt Thiên Đạo, các căn nguyên tứ tán ầm ầm sóng dậy, không có một Hồn tộc nào tham dự vào.
Bọn họ bị rất nhiều tộc quần coi như đã diệt sạch.
Lại trải qua ba nghìn chân giới, Nguyên Tiên Giới gây dựng lại, kỷ nguyên mới mà Thập Thiên Đế quật khởi, bọn họ vẫn như cũ, cả tộc cẩn thận từng li từng tí ẩn nấp ở trong hồn hải của Hồn Tổ, ẩn nấp ở vị trí không ai biết.
Mãi cho đến khi gần đây Đạo Tuyệt Chi Địa phản công Thiên Cung, Nguyên Tiên Giới dấy lên một vòng đại kiếp mới, bọn họ cuối cùng mới nhân cơ hội tất cả thế lực không rảnh quan tâm đến mà mọc rễ ở khu vực trọc khí tràn ngập.
Ẩn nấp nhiều năm như vậy cũng chỉ khôi phục đến trạng thái hiện tại mà thôi.
Những bí mật Thượng Cổ này, Hư đương nhiên sẽ không nói cho Khương Thành.
Có điều Thành ca cũng không ngốc.
“Hấp thu tàn hồn của người chết để nâng cao bản thân?”
Hắn lập tức đã nhìn ra chỗ nguy hiểm của môn hồn kỹ này.
“Sao ta cảm thấy có hơi giống một vài thủ đoạn của Ma Tu tà ác người người kêu đánh vậy nhỉ?”
“Ma Tu? Ngươi vậy mà đánh đồng bọn ta với Ma Tu nhỏ bé?”
Dính đến bản lĩnh giữ nhà của mình, Hư lập tức đã lộ ra vẻ kiêu ngạo cấp chuyên gia, giọng nói cũng đã đột nhiên tăng lên tám độ.
“Chút tiểu đạo luyện hồn đó của bọn họ, sao có thể so sánh cùng Lược à không! Cùng Tịnh Hồn Từ Độ Kinh của tộc ta chứ?”
“Bọn họ lấy việc tàn nhẫn âm độc làm niềm vui, hiệu quả lại quá nhỏ, hoàn toàn lẫn lộn đầu đuôi, còn tự cho rằng chút da lông đó rất to tát nữa chứ, thứ ta không vừa mắt nhất chính là đám tà môn lệch đạo bọn họ! ”
Từ trong giọng điệu kích động của hắn, Khương Thành đã nghe ra được đẳng cấp của công pháp này thật sự rất cao.
“Được rồi được rồi, vậy ngươi mau đưa cho ta một phần đi.
”
Hắn lại xoa ngón tay.
Hoàn toàn coi Hư như bảo rương, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra chút điều bất ngờ.
Trong lòng Hư âm thầm cười lạnh.
Cuối cùng ngươi đã trúng kế rồi!
Cho dù ngươi nhìn ra tà tính của môn công pháp này, rồi có thể thế nào chứ?
Ngươi có thể nhịn được không cần sao?
Nếu như không cần, vậy cảnh giới của ngươi không thể tăng cao được.
Một khi sử dụng, vậy ngươi rất nhanh thôi sẽ bị bên ngoài coi là thứ “cấm kị” thực sự, chết cũng không biết chết thế nào.
Nước của Nguyên Tiên Giới phải sâu hơn những gì người trẻ tuổi ngươi thấy rất nhiều!
Lại là một sợi hồn niệm nữa bay đến, Thành ca thuận lợi nhận lấy.
“Rất tốt rất tốt!”
Thân là Đạo Thánh, nền tảng của hắn rất cao, chỉ cảm ngộ một lượt đã nắm rõ hơn nửa.
Ca này thậm chí còn giả vờ nổi giận.
“Có công pháp tốt như vậy, thế mà ngươi lại không sớm dâng lên chút, xem thử những thứ ngươi đưa cho ta trước đó đi, đều là những thứ rách nát gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giấu một mình?”
Hư vốn dĩ âm thầm đắc ý, suýt nữa đã bị hắn chọc tức đến nổ tung.
“Vâng vâng vâng, sau này ta không bao giờ dám nữa.
”
“Thế này còn tạm được.
”
Thực ra sau khi nắm rõ môn công pháp này, Khương Thành cũng đã liên tưởng đến cách thức tu luyện mau lẹ “Hiện Sát Hiện Thu”.
Nhưng hắn không hề xung đột bao nhiêu với điều này.
Bởi vì từ khi hắn xuất đạo đến nay vốn là một đường cùng với tàn sát.
Mà đây cũng là chỗ khác biệt lớn nhất giữa hắn và Hồn tộc.
Hồn tộc là vì tăng cấp mà cố ý đi tàn sát bừa bãi.
Mà hắn chỉ là sau khi chiến đấu bình thường, thuận tiện thu chút chiến lợi phẩm trên người kẻ địch mà thôi.
Dưới tình huống không thù không oán, hắn sẽ không động vào những Tiên Nhân vô tội không liên quan kia.
Ca này còn đặc biệt hỏi: “Có phải là cảnh giới thần hồn của đối phương càng cao, tăng cấp cũng càng cao không?”
“Đúng!”
Hư không mang ý tốt xúi giục nói: “Nếu như ngươi có thể tịnh chế Thánh Hồn của một vài Đạo Thánh rồi hấp thu, vậy thì thăng cấp đến Hồng Hồn cũng ở trong tầm tay!”
Khương Thành không những không hưng phấn, ngược lại vẻ mặt đau lòng liên tục vỗ đùi.
“Hầy, lãng phí rồi, trước đó thật sự là lãng phí rồi!”
Tiếc hận một lúc, hắn lúc này mới nhớ đến chuyện chính.
“Được rồi, cuối cùng Mâu Vũ ở đâu, còn không mau thành thật nói ra?”
Hư vội vàng bay đến phía trước.
“Thực ra nàng không ở lãnh địa của Hồn tộc bọn ta, có điều ta thật sự biết nàng ở đâu.
”
Khương Thành trợn mắt một cái: “Vậy còn không mau dẫn đường!”
“Vâng vâng vâng!”
Ba người rời khỏi Hồn Đỉnh này, tiếp tục bay về phía trước.
Lần này không cần bao lâu đã bay ra “Độ Đình hải.
”
Dựa theo dự đoán của Khương Thành và Kỷ Linh Hàm, một đường như vậy đi về phía trước vượt qua biên cảnh của Vân Bái vực, phía trước chắc chắn là khu vực tràn đầy trọc khí.
Trước khi trọc khí được dọn sạch, khu trọc khí luôn luôn là cảnh tượng hoang vu không một ngọn cỏ.
Tuy nhiên lúc này hiện ở trước mắt hai người lại là tiên cảnh thế ngoại đồi núi xanh nước trong biếc.
“Nơi này là lãnh địa của Vu tộc.
”
Hư vừa bay về phía trước, vừa giới thiệu.
“Thực ra Cấm tộc không chỉ là tên gọi khinh miệt của Hồn tộc bọn ta, ở thời kỳ Thượng Cổ, Vu tộc cũng đã từng gặp phải vây công.
”
“Vu tộc?”
Khương Thành trong lòng chợt động, một cái tên lâu ngày không gặp xuất hiện ở trong đầu - Lam Đề.
Năm xưa khi Hạ giới, Lam Đề từng là người ở cạnh cùng hắn trải nghiệm nhiều nhất.
Thành ca từ trước đến nay đều chỉ cần đội cổ vũ, Lam Đề coi như là số ít có thể được xưng là đồng đội.
Có điều sau khi thăng đến Trung Tiên Giới thì nàng này đã biến mất, từ đó bặt vô âm tín.
“Liệu Lam Đề tỷ tỷ có ở đây không?”
Có lẽ là tâm linh tương thông, sau khi nghe thấy tộc quần này, Kỷ Linh Hàm cũng đã lập tức nghĩ đến nàng.
Trong mắt nàng dâng lên sự mong đợi và áy náy vô cùng.
“Khi xưa ở Trung Tiên Giới, mọi người đều không có kinh nghiệm lịch luyện gì, nàng là chỗ dựa của bọn ta.
”
“Sau này nàng giận dỗi bỏ đi, ta có trách nhiệm lớn nhất, vẫn luôn đều rất muốn gặp lại được nàng.
”
Khương Thành không hề biết khi xưa các nàng đã từng xảy ra chuyện gì ở Phi Tiên môn của Trung Tiên Giới.
Chuyện này Kỷ Linh Hàm cũng chưa từng tiết lộ bao giờ.
Nghe thấy truyền âm, cũng chỉ có thể vỗ về đôi vai gầy yếu của nàng.
“Yên tâm đi, thời gian đã qua đi nhiều năm như vậy, chút không vui khi xưa kia có lẽ đã sớm tiêu tan rồi.
”
Hắn khẽ mỉm cười: “Điều ta càng lo lắng hơn ngược lại là nàng đã quên chúng ta rồi.
”
Hư hiển nhiên không phải là lần đầu tiên đến Vu tộc bên này.
Vừa mới tiến vào một mảnh sơn cốc hoa lá um tùm, đối diện mấy tên Vu tộc nhân thân mặc vải thô áo gai bay đến đã vội vàng cúi người hành lễ.
“A! Hồn Tổ!”
“Tham kiến Hồn Tổ!”
“Hôm nay Hồn Tổ sao lại rảnh rỗi đến nơi này của bọn ta làm khách rồi?”
“Đúng rồi, hai vị này hình như là Nhân tộc, sao lại đi cùng với ngươi thế?”
Hư sợ rằng Khương Thành nói ra tình hình thực tế mình là nô bộc, như thế thì tư cách làm màu sẽ lập tức rơi sạch.
Vội vàng nói: “Ta đến đây là có chuyện cần gặp tộc trưởng của các ngươi, thuận tiện giúp bọn họ tìm người.
”