"Vị Diệp Huyền tiên sinh này, ở chỗ này thật sao?"
Ngay cả xưng hô cũng đều sửa lại!
Từ lúc đầu xưng hô là "Diệp Huyền", đổi thành "Diệp Huyền tiên sinh"!
Vua giả vờ Robin thanh âm phát run, hắn đã không biết phải hình dung một màn trước mắt như thế nào.
"Ừm, nếu như vậy."
Phong Ấn thở thật dài một cái: "Vậy vị Diệp Huyền tiên sinh này… sâu không lường được!"
"Có khi nào đang khoác lác hay không?"
Robin thử dò xét nói.
Lúc này… chỉ nghe đại môn vương phủ phát ra âm thanh máy móc truyền lực kẹt két.
Cửa tự động, chầm chậm mở ra.
Đình viện sâu hun hút, nhìn không thấy cuối!
Bên trong bộ đàm truyền đến tiếng cười hào sảng của Diệp Huyền.
"Hai vị khách quý, mời vào!"
Robin: "…"
Phong Ấn: "…"
Liếc nhau.
O(╥﹏╥)o!
Chu choa cha mạ ơi! Là thật à?
Ở bên trong vương phủ thật à?
Cái tòa vương phủ này, đều là của Diệp Huyền ư?
Robin run chân, đạp chân ga hai phát, Bentley vẫn không đi.
Hết cách, chân run quá, không khống chế nổi chính mình.
Phong Ấn đốt một điếu thuốc, hút một hơi, sắc mặt nghiêm túc nói: "Robin!"
"Dạ? Lão bản?"
"Đợi lát nữa gặp được Diệp tiên sinh, phải tôn kính một chút!"
Phong Ấn trịnh trọng nói: "Tuyệt đối không thể thất lễ!"
"Rõ!"
Robin trong lòng run lên. Hắn biết bình thường Phong Ấn đối với hắn rất tốt, nhưng loại thời khắc mấu chốt này, nếu như hắn dám sơ sảy, đắc tội Diệp Huyền, Phong Ấn tuyệt sẽ không nhẹ nhàng tha thứ hắn.
Nhưng địa vị của Diệp Huyền trong lòng Phong Ấn, đã cao như vậy sao?
Phong Ấn nhìn Robin không hiểu, từ từ nói: "Tòa vương phủ này, cũng không phải có tiền là có thể mua được! Nơi này là nơi nào?"
Hắn bĩu môi.
Robin ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa hoàng triều Tử Cấm Thành rõ mồn một trước mắt.
Robin rùng mình.
Phong Ấn nhìn Robin hiểu ra, cười khổ nói: "Ở loại địa phương này, loại tứ hợp viện vương phủ văn vật di tích cổ này, muốn mua bán nhất định phải trải qua quá trình phê duyệt đặc thù. Không có đủ giao thiệp cường đại, không có địa vị xã hội nhất định, không có quyền lực cao vô cùng, coi như cậu có tiền cũng mua không được loại này!"
Hắn phun ra một ngụm khói, dập điếu thuốc, chỉnh lại cà vạt của mình, trịnh trọng nói: " Diệp tiên sinh này, tuyệt đối không phải người bình thường!"
"Rõ!"
Robin thầm cười khổ, hắn đã không dám có nửa điểm khinh mạn đối với Diệp Huyền.
Hai người lái xe đi vào, càng đi càng là kinh hồn táng đảm, càng đi càng là chột dạ.
Cmn đây là nhà cho một người ở sao?
Đã lái xe 5 phút, còn chưa thấy người, vương phủ này lớn quá đi?
Robin lầm bầm.
Khó trách Diệp Huyền chỉ nói số nhà cùng hắn, không nói số tòa nhà số khu.
Bởi vì người ta căn bản không có số tòa nhà số khu!
Cả cái khu này đều là của người ta!
Ngay dưới chân Tử Cấm Thành!
Trong ngõ hẻm tấc đất tấc vàng!
Cái này thật khiến người ta sụp đổ.
Về sau, Diệp Huyền cũng khách khí ra đón.
Lúc Phong Ấn, Robin xuống xe, đã không có sự ngạo nghễ trước đó trong điện thoại, Robin chầm chậm mở cửa, Phong Ấn chỉnh lý áo mũ chỉnh tề, mặt cười chân thành đi tới bắt tay.
Một phen đàm tiếu, chủ và khách đều vui vẻ.
Lúc ra, Phong Ấn cầm tay Diệp Huyền thật chặt, cười chân thành cảm khái nói: "Diệp Huyền lão đệ, không ngờ cậu tuổi còn trẻ, lại có triển vọng như vậy. Sau này chúng ta đều là đối tác, nên cùng nhau chấn hưng Quyền Cảnh luật sở. Còn cần cậu hỗ trợ nhiều hơn đấy."
Diệp Huyền khách khí hai câu, mỉm cười đưa bọn hắn đi.
Robin biết, cách nhìn của lão bản Phong Ấn đối Diệp Huyền, đã từ đại cổ đông thứ ba, thăng lên đến tình trạng nhất định phải ngưỡng vọng!
Nếu không, Phong Ấn sẽ không khiêm cung như thế, còn "nhờ" Diệp Huyền.
Robin âm thầm líu lưỡi...
Lúc về, rời khỏi nhà Diệp Huyền, cũng phải đi rất lâu!
Lần sau, cũng không tới nữa.
Quá tổn thương tự tôn!
Vua giả vờ Robin quen giả vờ ở toà án, giờ đến vương phủ Diệp Huyền, cảm thấy mình chính là tên tài xế!
Ngay cả lời cũng không dám nói.
Uy áp vương phủ, thật là lợi hại, cái này ai chịu nổi?
...
...
Tổng bộ tập đoàn bệnh viện Hòa Thuận Đế Đô, tầng cao nhất.
Chủ tịch Giang Hải Nhai vừa mới tự mình đưa tiễn một vị bệnh nhân phú ông chục tỷ, sau đó đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
Một tin tức mới.
"Thông báo tất cả ban giám đốc, tất cả cổ đông lớn, trước mắt cổ phần của cổ đông thứ sáu Schmidt tiên sinh đã bị người thu mua, cổ đông mới tên là Diệp Huyền, cổ phần 6.5%."
Sau đó, điện thoại lại reo.
Lại một tin tức mới.
"Cơ mật: Tư liệu cổ đông xếp hạng mười vị trí đầu, chủ tịch nắm giữ, chưa được đối phương đồng ý, không thể tiết lộ: 【Tư liệu cổ đông mới: Diệp Huyền, một trong hai đại cổ đông nhãn hiệu xa xỉ phẩm đỉnh cấp thế giới Loewe, một trong ba đại cổ đông Quyền Cảnh luật sở, chủ nhân Kỳ Vương phủ hiện tại... Những thứ chưa biết khác... Đánh giá: Một minh hữu cổ đông sâu không lường được.】"
Sau đó, Giang Hải Nhai còn chứng kiến một tấm hình.
Hình Diệp Huyền.
"Còn trẻ như vậy?!"
Giang Hải Nhai không khỏi lấy làm kinh hãi.
Phải biết, có thể trở thành cổ đông tập đoàn bệnh viện Hòa Thuận, không ai không phải là đại nhân vật thực lực cực kì hùng hậu, cho nên tuổi chắc chắn sẽ không nhỏ.
Mà cổ đông mới trước mắt này, nhìn mới hai mươi mấy tuổi!
Giang Hải Nhai không khỏi não bổ rất nhiều, đem Diệp Huyền tưởng tượng thành loại thiếu gia công tử ẩn Tàng thế gia kia.
"Nhất định phải kết giao!"
Lúc này, hắn nghĩ tới Quyền Cảnh luật sở.
Quyền Cảnh luật sở là luật sư sở đỉnh tiêm Đế Đô, tất nhiên có liên hệ cùng Hòa Thuận, Giang Hải Nhai còn có điện thoại người sáng lập Quyền Cảnh Phong Ấn.
Điện thoại thông.
"A lô, anh Giang à…"
"Ha ha, anh Phong, đã lâu không gặp."
"Có thời gian ăn cơm không?"
"Có chứ, nhưng mà gần nhất tôi cần đi phương nam một chuyến, năm ngày nữa??"
"Được, không có vấn đề."