Đêm ở thành Tây Dương vô cùng yên tĩnh, bầu trời đầy mây đen che khuất ánh trăng, tạo điều kiện thuận lợi cho những kẻ có ý đồ xấu.
Trên con đường tối tăm, yên ắng, mùi hôi thối bốc lên, khiến Mina, một tộc nhân của Miêu tộc, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng nhớ chiếc giường mềm mại trong lâu đài và tấm chăn ấm áp dễ chịu.
Nghe nói tấm chăn đó được làm từ những sợi lông nhỏ của hàng nghìn con vịt, gọi là chăn lông vịt...!Có lẽ đúng như vậy.
Nhưng thứ mà nàng nhớ hơn cả là bát cháo trắng thơm ngon.
Mina tự nhủ rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng sẽ tự thưởng cho mình ba bát cháo trắng nấu với thịt nạc.
Mina bước đi không gây ra tiếng động, di chuyển nhanh chóng, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh, đôi tai mèo của nàng giật nhẹ mỗi khi phát hiện có gì đó bất thường.
Nàng di chuyển khéo léo trong bóng tối, lẩn khuất trong những góc khuất.
Mục tiêu của nàng là phía đông thành Tây Dương, nơi mà những kẻ giàu có thường cư ngụ.
Theo thông tin nàng nhận được, mấy tên thương lái lương thực sẽ có cuộc họp mặt tại một trong những ngôi nhà ở khu vực này.
Khi Mina tiếp cận nơi mà các thương lái lương thực tụ tập, nàng nhận thấy nơi đây vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của những người dân nghèo khổ bên ngoài, như hai thế giới tách biệt.
Mina lặng lẽ di chuyển vào trong, ẩn mình trên xà nhà trong đại sảnh.
Nàng quan sát những nữ hầu liên tục mang thức ăn lên, nhưng không có thứ gì khiến nàng cảm thấy ngon miệng.
Dưới đó, những miếng thịt lợn to đùng và bánh mì làm từ lúa mạch chất đầy bàn, kèm theo những bình rượu lúa mạch.
Nếu cách đây ba, bốn ngày, có lẽ Mina đã thèm thuồng nhìn những món ăn này, chỉ cần ăn một miếng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng bây giờ, nàng chẳng buồn để mắt tới.
Những miếng thịt lợn luộc qua nước muối từ xa đã bốc lên mùi tanh nồng; còn bánh mì làm từ lúa mạch, to bằng cánh tay, chắc có thể dùng làm gậy đánh người.
Mina so sánh với món thịt kho mà Mai Y và bánh mì mềm mà Ny Khả làm, thức ăn trên bàn kia có lẽ chỉ đáng gọi là "thức ăn cho lợn" như cách mà thiếu gia hay nói.
Không để Mina phải chờ lâu, những thương lái lương thực lần lượt bước vào, đuổi hết những nữ hầu ra ngoài, và đặt một vài vệ sĩ mạnh mẽ canh giữ cửa.
“Ồ! Các bằng hữu của ta, bữa tối hôm nay thật thịnh soạn, miếng thịt lợn này mềm và ngọt làm sao!” Một tên thương lái tỏ vẻ phấn khích, hắn ta cầm miếng thịt lợn bằng tay và nhét vào miệng.
“Quả thật rất ngon, còn ngon hơn cả đồ ăn do đầu bếp nhà ta làm.
Bánh mì lúa mạch này cũng thơm phức.” Một thương lái khác, giống như một kẻ đói khát, tay cầm miếng thịt lợn, tay cầm bánh mì, nhai ngấu nghiến.
“Mọi người cứ thoải mái đi, đây là bữa tiệc được chuẩn bị theo phong cách quý tộc, hãy ăn thật nhiều vào.” Một tên thương lái béo cười hạnh phúc, tay cầm bình rượu lúa mạch rót vào miệng.
Mina trên xà nhà nhìn cảnh này mà suýt chút nữa nôn ra.
Những ngón tay đen đúa, đầy móng tay bẩn thỉu cầm lấy thức ăn, còn râu ria thì bóng nhẫy dầu mỡ.
Mina so sánh với cuộc sống hiện tại của mình trong lâu đài, đúng là một trời một vực, như thiên đường và địa ngục.
Nàng ngẫm lại thì thấy, hình như những quý tộc khác cũng không khác gì mấy, họ cũng ăn bằng tay, cùng lắm là dùng thêm một con dao nhỏ tinh xảo.
“Chẳng lẽ thiếu gia mới thực sự là quý tộc?”
Mina tự hỏi trong đầu.
Trong lâu đài, có rất nhiều cách ăn uống khác nhau, ăn bít tết thì dùng dao nĩa, còn ăn thịt xào thì dùng hai chiếc đũa gỗ.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng và Ny Khả ăn bít tết, hai người nhìn dao nĩa mà ngơ ngác, thấy buồn cười vô cùng.
Chính thiếu gia đã dạy họ cách dùng dao nĩa, đũa để ăn bít tết.
“Chẳng lẽ cuộc sống của ta bây giờ còn tốt hơn cả công chúa sao?” Mina nghĩ ngợi lung tung trong đầu.
Dưới kia, sau khi ăn uống no say, những tên thương lái bắt đầu bàn chuyện làm ăn.
Ban đầu đám gã đps nói về những chuyện tầm phào, như nhà nào kiếm được nhiều tiền hơn, nhà nào trộn lẫn lúa mạch thô với lúa mạch tinh mà bán với giá của lúa mạch tinh.
Sau khi ăn uống no say, mấy tên thương lái đều thở phào, cười ha hả: "Ha ha ha...!Thật là đã!"
"Mọi người đã ăn no rồi, giờ chúng ta bàn chuyện chính đi." Tên thương lái béo nghiêm túc nói.
"Được rồi, ngươi gọi chúng ta đến đây, chắc không phải chỉ để ăn uống đâu nhỉ."
Tên thương lái béo gật đầu, quét mắt qua những người có mặt, rồi hạ thấp giọng nói: "Mọi người chắc cũng biết rồi, chỉ còn vài ngày nữa là tới mùa thu hoạch lúa mạch, đến lúc đó giá lúa mạch của chúng ta sẽ giảm mạnh."
"Quả thật, lúa mạch của chúng ta là hàng cũ, chất lượng không bằng lúa mạch mới thu hoạch." Một tên thương lái gật gù đồng ý.
"Chẳng lẽ lại tăng giá nữa? Mới tăng cách đây vài ngày, giờ lại tăng nữa, e là sẽ khiến dân chúng nổi loạn mất." Một tên thương lái lo lắng nói.
"Sợ cái gì? Chẳng lẽ họ không cần mua lúa mạch sao? Chỉ cần chúng ta không bán lúa mạch trong năm, sáu ngày, nhiều người sẽ chết đói, ai dám nổi loạn?" Tên thương lái béo cười khinh bỉ.
"Đúng vậy, chỉ cần chúng ta thống nhất giá, họ không mua cũng phải mua."
"Ta chỉ lo một điều, liệu thành chủ có ra tay trấn áp chúng ta không, phải biết rằng hôm nay hắn đã chiêu mộ hơn một trăm binh sĩ." Một tên thương lái lo lắng.
"Khà khà..." Tên thương lái béo cười khẩy: "Đám dân binh mới tuyển đó, các ngươi sợ sao? Chúng có phải kỵ sĩ đâu."
"Đợi khi thành chủ mới huấn luyện xong đám dân binh đó, thì mùa thu hoạch cũng tới, chúng ta cũng đã kiếm đủ rồi.
Lúc đó, chúng ta rời khỏi thành Tây Dương, còn sợ gì nữa?"
Tên thương lái béo đứng lên, vung tay đầy phấn khích: "Hơn nữa, các ngươi có sợ không? Tên thành chủ mới này chẳng có bản lĩnh gì, còn tự cắt đứt đường lui của mình, dám miễn thuế cho nhiều người như thế.
Hắn phải nuôi hơn một trăm người, các ngươi nghĩ hắn có nên mua lúa mạch của chúng ta không?"
“Ha ha ha...!Nếu hắn nghe lời thì bán cho hắn, không nghe thì không bán, đám dân binh không có cơm ăn sẽ gây loạn thôi.”
...