"Thanh Phong cười như tịch liêu, hào hùng còn dư một vạt áo muộn chiếu, thương sinh cười không còn tịch liêu, hào hùng còn đang si ngốc cười cười, lạp lạp lạp.
"
Diệp Ca càng hát càng cảm thấy mình là ca vương, thế mà hát ra ý cảnh thoải mái trong ca khúc kiếp trước ra.
Đây chính là điểm lợi hại của tu chân, tùy tiện khống chế phát âm, một tu sĩ luyện khí hai ba tầng, đến hiện đại đều là cấp bậc ca vương.
Diệp Ca hát xong, chính mình cũng đắm chìm vào trong đó.
Lúc này Vạn Hào ngoài tường cũng nhịn không được nữa, muốn nhìn xem là người phương nào có thể hát ra ca khúc có khí phách như thế.
Với lại người này còn là nam nhân, nghĩ thầm chẳng lẽ Linh Nhi lại kết giao với nam đệ tử ở phong nào sao?
Trong lòng vô thức loại trừ Diệp Ca ra, tên kia nhát gan như vậy sợ, không thể nào là hắn, khẳng định là thanh niên tài tuấn ở phong nào đó.
"Ha ha ha ha, Linh Nhi, con có khách à! Để vi phụ nhìn xem, là thiên kiêu ở phòng nào mà có thể hát ra ca khúc hào khí ngàn vạn như thế.
"
Vạn Hào đẩy cửa vào.
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Ca lập tức tức xạm mặt lại, làm sao mỗi lần lão tử giặt cái yếm cho Vạn Linh Nhi thì lão gia hỏa này đều nhảy ra thế.
Vạn Hào cười ha ha tiến đến, vừa tiến đến đã thấy Diệp Ca ở đối diện, lại đang giặt cái yếm của con gái ông ta, hơn nữa còn là ba cái.
Sắc mặt vô thức tối sầm xuống.
Diệp Ca lập tức quan sát được, hắn có dục vọng cầu sinh rất mạnh lập tức đứng lên đến run giọng nói: "Chưởng môn, ngài nghe ta giải thích, lần trước ta đã nói với ngài là ta thích mặc yếm, ba cái yếm này đều là của ta, làm một nam nhân, ta giặt cái yếm của chính mình cũng rất bình thường mà!"
Vạn Linh Nhi đứng bên giơ tay nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng cũng cảm thấy Diệp Ca có chút không may, vừa định đứng ra giải thích.
Vạn Hào rất nhanh đã tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức từ âm trầm chuyển thành sáng, cười ha ha nói "Bình thường, phi thường hợp lý, ta tin tưởng.
"
Vạn Linh Nhi, Diệp Ca và Bạch Tịch Dao đều không thể tin được vào tai mình, cho là mình đã nghe lầm.
Vạn Hào cười tủm tỉm nhìn về phía Vạn Linh Nhi cùng Bạch Tịch Dao, gương mặt tươi cười lại từ từ trầm xuống.
Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bụng hai người.
Diệp Ca lập tức cảm nhận được sát khí, tâm tình vừa thả lỏng lại căng thẳng lên.
Vạn Hào run rẩy nói : "Linh Nhi, không phải con mang thai chứ, là con của tiểu tử này à!"
Đầu óc Diệp Ca lập tức nổ tung, nhìn thoáng qua bụng Vạn Linh Nhi, trong lòng cảm thấy vô cùng oan uổng, lập tức muốn đứng ra giải thích.
Vạn Hào hung dữ nhìn Diệp Ca một cái nói: "Ngươi im miệng, ta muốn nghe Linh Nhi nói.
"
Vạn Linh Nhi nhìn bụng mình một chút, im lặng, nàng vuốt vuốt lông mày nói : "Cha, người đang suy nghĩ gì đấy! Từ lần trước người tới mới mấy ngày, bụng có thể đã lớn như vậy sao?"
"Ta đây là ăn nhiều, no căng, người nghĩ gì thế!"
Vạn Hào lập tức bình tĩnh lại, nghĩ lại mới thấy đúng, lúc này mới qua mấy ngày, làm sao bụng có thể lớn nhanh như vậy, sau đó lập tức có chút xấu hổ, ho khan mấy tiếng nói "Là cha nghĩ sai "
Diệp Ca đứng bên lập tức nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi suýt nữa hắn lại muốn chạy tới ôm lấy đùi Vạn Linh Nhi.
Còn may chỉ là hiểu lầm.
Vạn Hào vừa nhìn về phía Diệp Ca, Diệp Ca bị dọa giật mình một cái, cầm cái yếm vô thức che ở trên mặt.
Lúc đầu nội tâm còn cảm thấy vừa rồi vô duyên vô cớ dạy dỗ tiểu tử kia, tâm lý còn có chút áy náy.
Giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức đen lại.
Mặc dù xuất phát từ nguyên nhân nào đó, ông ta không tức giận mà còn có chút vui vẻ.
Nhưng nhìn thấy tiểu tử ngu ngốc này, ngay trước mặt mình lại dám lấy cái yếm của nữ nhi mình để che mặt, ông ta vẫn không nhịn được mà tức giận.
Vạn Linh Nhi đứng bên cũng không nhịn được cúi đầu xuống, lại nhéo nhéo lông mày, có chút không nhìn thẳng được.
Sợ lão cha mình tung một chưởng đánh chết Diệp Ca nên nàng tranh thủ thời gian nói: "Phụ thân, người không nên hiểu lầm, đây không phải cái yếm của ta, đây là cái yếm của Tịch Dao, mấy ngày qua tỷ ấy đều ở nơi này.
"
Nói xong để tay tới trên mông Bạch Tịch Dao, nhẹ nhàng bóp một cái.
Sắc mặt Bạch Tịch Dao đỏ bừng, chuyện này để nàng thừa nhận thế nào, mình cũng vẫn muốn thể diện.
Nếu thừa nhận, về sau còn gặp người khác thế nào.
Lúc này lại nghe thấy Vạn Linh Nhi truyền âm nói: "Còn không mau thừa nhận, lỡ may cha ta kích động lên chém Diệp Ca, về sau tỷ sẽ không có đồ ăn ngon đâu.
"
Bạch Tịch Dao vừa nghe đến ăn, hai mắt lập tức sáng lên, lập tức cắn răng một cái, vì ăn nên liều mạng: "Không sai, là cái yếm của ta, mấy ngày nay ta ở chỗ Linh Nhi, căn cứ nguyên tắc không lãng phí nhân lực tài nguyên, ta mới để đối phương giặt "
Vạn Hào là ai, là chưởng môn của siêu cấp đại phái, sao lại không nhìn thấu chút chuyện này chứ.
Lúc này Diệp Ca cũng ý thức được thế này là muốn chết, tranh thủ thời gian ném cái yếm đi, cẩn thận đi về phía Vạn Linh Nhi.
Thời điểm then chốt có thể ôm đùi.
Vạn Hào nhìn Diệp Ca một chút, lại nhìn Vạn Linh Nhi một chút.
Ông ta vuốt râu, mặc dù tư chất của tiểu tử này rác rưởi, nhưng ta vừa phát hiện, tiểu tử này thế mà đẹp trai như vậy, trước kia lại không phát hiện ra, với bộ dáng này cũng coi như xứng với nữ nhi của mình.
Khó trách nữ nhi của mình sẽ để ý, cũng được, chỉ cần Linh Nhi ưa thích nam nhân, dù tư chất kém chút cũng không quan trọng, dùng tài nguyên chồng lên là được.
Vẫn có thể tăng đến Nguyên Anh kỳ, sống ngàn năm cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, trên mặt Vạn Hào không tự giác lộ ra vẻ tươi cười, cố gắng lộ ra vẻ hiền lành, nhìn về phía Diệp Ca.
Mà ở trong mắt Diệp thì vẻ mặt này chính là vô cùng quỷ dị âm trầm, đây là tiết tấu muốn giết người.
Cũng là do hắn ở ngay trước mặt phụ thân người ta, chơi cái yếm của nữ nhi người ta, phụ thân nào nhìn cũng phải nổi giận, huống chi là chưởng môn một tông, không chụp chết hắn tại chỗ cũng coi như mạng lớn.
Không được, ta cảm thấy ta còn có thể lại cứu một chút, Diệp Ca bị dọa đến mức nhanh chân bỏ chạy "Linh Nhi tiểu thư, cứu ta, cha ngài lại muốn giết ta, nhanh cứu ta.
"
Vừa nói chuyện, hắn đã vọt tới trước mặt, trực tiếp ôm lấy đùi Vạn Linh Nhi, nói cái gì cũng không thả.
Vạn Linh Nhi vội vàng không kịp chuẩn bị bị ôm lấy đùi trái, lần trước bị ôm đùi phải, lần này bị ôm đùi trái.
Chân của bản tiểu thư đều bị ngươi ôm hết rồi, ta có cần vung một bàn tay chụp chết hắn không nhỉ, ngẫm lại thì thôi đo, không nói mình nhìn gia hỏa này thuận mắt, coi như nể mặt món ăn, cũng không thể xúc động.
Vạn Linh Nhi cắn răng nói "Đi ra, phụ thân ta đang cười với ngươi mà, ngươi sợ cái gì.
"
Vừa nói, nàng vừa vung chân, muốn hất đối phương ra, đương nhiên không thật sự dùng sức, nếu không một cái là có thể hất bay đối phương.
Vạn Hào cũng bó tay rồi, làm sao lão tử rõ ràng đang cười với tiểu tử này mà hắn cứ ôm đùi nữ nhi ta.
Ta cười khủng bố như vậy sao?
Ông ta tiện tay lấy ra một cái gương, cười rồi nhìn gương một chút, không có vấn đề a!
Gương mặt hiền hòa bao nhiêu, làm sao hắn nhìn ta cười lại sợ đến như vậy, Vạn Hào trăm mối vẫn không có cách giải.
Diệp Ca gắt gao ôm chặt không buông tay "Nếu ta nới lỏng, chưởng môn chỉ cần một bàn tay đã chụp chết ta.
"
"Cho dù là một phụ thân bình thường nhìn thấy một nam nhân khác động vào cái yếm của nữ nhi của mình, ta đoán bọn hắn đều muốn liều mạng, càng huống hồ là chưởng môn.
"
"Vừa rồi ngài ấy lộ ra nụ cười quỷ dị âm trầm kia, rõ ràng muốn chụp chết ta, may mà ta cơ trí, ôm lấy đùi ngài, không cho đối phương cơ hội, nếu không hiện tại chắc ta đã máu chảy đầy đất.
"
Vạn Hào lập tức hiểu ra, vấn đề hóa ra là như vậy.
Cũng phải, mình biểu hiện quá không bình thường, thân là một phụ thân, thế mà lại cười với nam nhân dám động vào cái yếm của nữ nhi của mình.
Cũng không phải khá là quái dị sao!
Vạn Linh Nhi cũng ý thức được vấn đề, lần trước phụ thân cũng thế, lúc đầu sắc mặt âm trầm, sau đó lại cười với Diệp Ca.
Lần này cũng giống vậy, thế mà còn có thể bật cười.
Không đúng, có chuyện ẩn ở bên trong.
Vạn Linh Nhi nghi hoặc nhìn về phía Vạn Hào: "Đúng vậy! Phụ thân vì sao không chụp chết Diệp Ca, ngược lại còn cười với hắn?".
.