Khương Ninh mặc đồ ngủ đi ra ngoài ban công, cơn bão khá lớn nhưng rõ ràng lực gió đang yếu dần còn lượng mưa lại càng ngày càng tăng.
Cả tầng hai bị nhấn chìm, nước dần dần dâng lên đến tầng ba, tình hình ở hành lang hỗn loạn.
Bữa sáng là món bánh kếp mặn, bên trong kẹp trứng rán, xúc xích, rau xanh và thêm cả tương cà.
Khi lấy bánh từ trong không gian ra thì vẫn còn xốp và độ nóng, hương vị tản ra trên đầu lưỡi.
Khương Ninh làm tận một trăm chiếc trữ trong không gian, có thể ăn được một khoảng thời gian rất dài.
Ngon thì ngon thật nhưng hơi dầu mỡ.
Cô lại làm thêm một cốc trà bưởi mật ong rồi vừa uống vừa xem sách chuyên ngành dược của đại học năm hai.
Khoảng mười giờ thì có tiếng gõ cửa vang lên, cô cứ tưởng là Trịnh Vỹ Lệ nhưng không ngờ lại là 1801.
Khương Ninh có chút bất ngờ.
Từ trước tới nay anh luôn trầm tĩnh, ít giao du với người bên ngoài nên ngay cả khi Đậu Đậu lúc nào cũng chạy tới bên cô thì cô và anh cũng chả nói với nhau được mấy câu cả.
Ngay lập tức cô liền cảnh giác.
Khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Dực Thâm lộ rõ sự căng thẳng: “Đậu Đậu bị bệnh rồi, cô có thể trị được không?”
Khương Ninh kinh ngạc: “Bệnh gì cơ?”
“Phát sốt, thổ tả nói sảng nói mê.”
Bị bệnh thì cần phải đi bệnh viện nhưng mưa to bão lớn thế này chẳng có cách nào mà ra ngoài cả.
Khương Ninh thẳng thắn nói: “Tôi có thể giúp anh xem xem sao nhưng kiến thức của tôi sơ sài nên đừng đặt hy vọng vào tôi.”
“Cảm ơn.”
Nhìn bộ dạng muốn giết người vứt xác của anh, Khương Ninh đồng ý sau đó quay vào trong phòng lấy con dao gọt hoa quả cất vào túi áo.
Lần đầu tiên đặt chân vào 1801, căn hộ ba phòng khá rộng rãi, ánh sáng và bố cục cũng rất ổn, phòng khách bày biện các kiểu nội thất theo lối xưa, dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp không biết tốt hơn cái ổ chó của cô bao nhiêu lần.
Thời đại này đàn ông con trai biết dọn dẹp nhà cửa không có nhiều nữa.
Ngẩng đầu nhìn thấy tấm kính ngoài ban công mới được lắp đặt thêm hai tấm cường lực còn thêm cả chiếc cửa chính làm bằng ba lớp inox khiến cả căn phòng giống như tòa pháo đài vậy.
Haizz, quả là tầm nhìn của cô hạn hẹp rồi.
Thu mắt lại, Khương Ninh đi tới phòng của Đậu Đậu.
Đậu Đậu không chỉ phát sốt mà còn nổi mẩn đỏ, đôi mắt đen sáng giờ phút này ủ rũ vô hồn: “Chị ơi.”
Đo nhiệt độ, bắt mạch, tứ chẩn, kiểm tra cơ thể đầy những vết bầm tím của cô bé.
(*) Tứ chẩn là bốn phương pháp để khám bệnh của y học cổ truyền gồm: Nhìn (vọng chẩn), nghe ngửi (văn chẩn), hỏi (vấn chẩn), bắt mạch, sờ nắn (thiết chẩn), nhằm thu thập các triệu chứng chủ quan và khách quan của người bệnh.
Kỹ năng y tế rất cơ bản nhưng như vậy là đủ rồi.
Khương Ninh nhìn về phía 1801 nói: “Cơ thể của Đậu Đậu suy nhược, vận động hợp lý có thể tăng thể lực và sức đề kháng của cô bé nhưng không được vận động quá mạnh.”
Không biết 1801 cho cô bé luyện tập như thế nào nhưng từ những vết bầm tím khắp người của cô bé là đã biết luyện đến phế luôn rồi.
Trong thời gian ngắn huấn luyện cường độ cao không những khiến cơ thể cô bé căng thẳng còn làm cho sức đề kháng rối loạn và kém đi, gặp lạnh không bị cảm thì thổ tả, phát ban à?
Cũng biết là anh không biết nuôi dạy trẻ nhỏ nhưng mà không ngờ lại tệ tới mức này.
Biết được lý do khiến Đậu Đậu mắc bệnh, Hoắc Dực Thâm tự trách: “Là do tôi không chăm sóc tốt cho con bé.”
Nhìn thấy vết bầm tím trải khắp trên người em gái, anh có hơi không phản ứng kịp.
Mỗi ngày Đậu Đậu cũng chẳng kêu mệt mỏi, lúc xoa vết bầm tím trên trán cho cô bé, cô bé còn cười nói không đau.
Anh mang hòm thuốc qua, bên trong có không ít các loại thuốc: “Khương Ninh, cô xem xem loại nào thì dùng được?”
Nếu như không được, chỉ có thể mạo hiểm đi bệnh viện.
Khương Ninh lục lọi hòm thuốc, không ngờ tới anh lại chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, phần lớn đều là cho trẻ con dùng.
Bệnh đơn giản, chỉ cần xem triệu chứng rồi lấy thuốc là được.
Khương Ninh lấy ra thuốc trị cảm và dạ dày, đồng thời dán miếng dán rốn cho Đậu Đậu: “Đợi bệnh của Đậu Đậu khỏi thì dưỡng sức cho khoẻ trước rồi hẵng tiến hành mọi thứ khác dần dần tuần tự.”