Nếu như diện tích không gian có thể tăng thêm hai số không, Khương Ninh sẽ tranh thủ từng giây từng phút mà quét sạch thành phố này.
Chứ không phải chỉ có thể trợn mắt nhìn của cải sinh tồn bị ngập úng mà nhân loại thì tham gia vào một cuộc tranh đoạt sự sống khốc liệt hơn, vì một miếng bánh mì mốc meo mà cầm dao chém giết nhau.
Thực tế rất tàn khốc.
Khương Ninh chỉ có thể chăm sóc tốt cho bản thân.
Cô phục hồi lại tâm trạng, tiếp tục chạy đua cùng nước lũ.
Sữa bò, sữa chua, sữa bột, sữa alpaca, bột đậu nành, bột yến mạch, bột củ sen, canh sen bách hợp, đường trắng, đường phèn, đường đỏ,...
Nước đã dâng đến bắp đùi, cô không còn có thời gian để xem hãng hiệu, càng không có thời gian để kén cá chọn canh, tay nhanh chóng lướt qua những món hàng trên kệ, mặc kệ có thích ăn hay không thì lấy hết còn tốt hơn là nuôi lũ.
Các loại đồ hộp, hoa quả sấy khô ăn vặt, sô cô la, thanh năng lượng, bánh quy, sữa chua, đùi gà cánh gà cổ vịt, bò khô, thịt dê viên, vị đậu khô, que cay, bánh măng,...!Dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ bị lấp đầy của không gian.
Bổ sung thêm mì sợi, Khương Ninh đi tới khu vực đồ ăn nhanh.
Mì gói, bún ốc, mì chua cay, mì khô nóng mọi thứ đều có đủ.
Tuy vậy, vì cơn bão, mọi thứ dư lại không nhiều, đặc biệt là mì gói chỉ còn sót lại vị dưa chua.
Cô không hề khách sáo, càng không chê bai ‘vị chân’.
Kiếp trước, vì để tiếp tục sống đã từng gặm vỏ cây, nuốt đất quan âm, cuối cùng đi vệ sinh cũng chỉ có thể lấy gậy gỗ đào.
Đi tới khu gia vị, cô không dài dòng mà lấy đồ tích trữ trước.
Dầu đậu phộng, dầu ngô, dầu ô liu, dầu trà, dầu ăn thì thôi, hiện tại không có chỗ lấy.
Nước tương, dầu hàu, giấm, rượu gia vị, tất cả đều lấy loại dung lượng lớn mà không chiếm diện tích.
Ớt chưng Lao Gan Ma, thức ăn ô liu, tương ớt, đậu phụ, cam trúc đóng hộp.
Hàng trên kệ hơn mười mấy hãng, từng lượt từng lượt đều lấy hết.
Nhìn thấy món ăn mà bản thân thích thì ngập trong nước cũng vớt ra chứ không nên lãng phí.
Sau đó là các loại phối liệu, thịt bò luộc, dầu dưa chua, dầu đỏ cho lẩu, cánh gà Orleans, bột gà hấp muối.
Lúc cô quét xuống rất nhiều món đồ chưa nhìn kỹ lắm.
Nước đã dâng đến trên eo.
Tuy rằng mặc áo mưa liền thân nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh giá, hơn nữa khi đi lại cũng không hề thuận tiện.
Nhưng đây là cơ hội càn quét lượng lớn hàng hoá cuối cùng, bây giờ giật nhiều một chút cũng tốt hơn là sau này vì miếng ăn mà liều mình giành giật với người ta.
Tiếc là tầng một đã bị nhấn chìm trong nước, nếu không thì vẫn sẽ còn những đồ vật quý giá khác.
Lúc nước dâng tới ngực đã cảm nhận được sự lung lay, hơn nữa phần lớn hàng hoá không phải ngập trong nước thì cũng là trôi trên mặt nước.
Muốn thu thập vật dụng càng ngày càng trở nên khó khăn.
May mắn không gian của cô cũng đã chứa được đến bảy tám phần, ngay cả nhà vệ sinh cũng sắp bị lấp đầy.
Vừa muốn vớt những thực phẩm trôi lơ lửng trên mặt nước lên, một tia sáng liền qua cách đó không xa.
Khương Ninh kinh ngạc, thế mà có người cũng muốn mua đồ 0 đồng?
Đèn pin chiếu qua, cô vội vàng núp ở phía sau kệ hàng, tinh thần tăng cao.
Không biết số người tới là bao nhiêu, hơn nữa trong nước không thể hành động, nếu đánh nhau thật có lẽ cô sẽ thua thiệt.
Ngoài ra cô đã càn quét gần hết đồ vật ở trên tầng hai, nếu không gian bị người ta phát hiện...
Khương Ninh không dám đánh cược.
Cô lấy mặt nạ lặn cầm tay từ trong không gian ra đeo lên mặt, lặn xuống dưới đáy, lặng lẽ bơi về lối phòng cháy.
Áo mưa liền thân bị nước lũ rót vào, cơ thể trở nên nặng nề.
Cô nín khí vừa bơi vừa cởi cho tới khi không thể nhịn được nữa mới nổi lên trên, lộ ra mặt nạ lấy dưỡng khí.
Nghe âm thanh, có lẽ chỉ mấy người tới.
Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm, dùng sức đẩy chiếc cửa phòng cháy, lên thang máy đi đến tầng thượng.
Không mở đèn pin, thở hổn hển nghỉ ngơi, lấy socola bổ sung năng lượng, đợi cơn choáng váng hoa mắt biến mất mới chân trần bước lên tầng thượng.
Tầng thượng không có một bóng người mà tầng hai thì đã ngập hơn nửa.