Lúc rời đi, Khương Ninh nhìn lướt qua chiếc xe Hummer cô thích trong bãi đỗ xe.
Cùng một loại xe với 1801, không chỉ gầm xe cao mà mã lực cũng cao.
Ngoại hình chiếc xe vô cùng ngang tàn, có thể đánh bay chiếc xe SUV phổ thông, là chiếc xe chiến danh xứng với thực trong tận thế.
Đáng tiếc không gian bây giờ không thể chứa nổi, so đi tính lại cô vẫn lựa chọn xe di động thoải mái, nhiều công năng.
Cỗ vỗ vỗ nắp xe, trong lòng như có dao cứa đi từng miếng thịt.
Qua không lâu nữa, tất cả những chiếc xe này đều sẽ bị nước nhấn chìm, sau đó bị nước lũ cuốn đi.
Thật là quá đáng tiếc.
Mực nước tăng nhanh chóng, nước chảy xiết hơn, thuyền cao su rất dễ bị nước cuốn trôi.
Khương Ninh chỉ đành lấy thuyền xung phong ra, dưới mặt nước có không ít chướng ngại vật nên cô lo thuyền bị phá vỡ, không dám lái nhanh.
Cả thành phố chìm vào bóng tối, đèn mỏ có thể chống nước nhưng phạm vi có hạn, chỉ có thể từ từ đi trong nước.
Thao tác điều khiển thuyền xung phong rất đơn giản, chỉ có điều tiếng động cơ vang lên dễ kinh động đến người khác.
May là bão vừa mới ngưng, chính phủ đang tích cực triển khai cứu viện nên dù cho những người xung quanh nghe thấy cũng chỉ cho rằng là cứu viện của đội cứu hoả.
Khương Ninh không quay về khu chung cư mà chạy đua cùng thời gian đi đến một nơi khác.
Khoảng cách ba ki lô mét, thuyền xung phong chạy chầm chậm trong bóng tối hết mất nửa tiếng đồng hồ.
Một toà nhà sáu tầng buôn bán đồ điện, nước lũ đã nhấn chìm hết ba tầng.
Khương Ninh dùng dụng cụ phá cửa sổ đập vỡ tấm kính của cửa sổ tầng bốn rồi trèo vào, chạy thẳng tới một cửa hàng kinh doanh kỹ thuật năng lượng mặt trời.
Không ngờ trước khi bão đến nhận được hoạt động quảng cáo, máy phát điện bằng năng lượng mặt trời.
Cô từng cố ý tới đây tìm hiểu qua về tấm năng lượng mặt trời hiệu suất cao, cách lưới phát điện, động cơ biến tần linh hoạt, vừa có thể tụ quang phát điện hiệu quả cao vừa có thể dùng điện thành phố bổ sung nhanh.
Quan trọng hơn là hộp trữ điện có thể đạt đến công suất 100 kWh.
100 kWh ước chừng có thể cùng lúc bật mấy cái điều hoà hoặc là chạy mấy cái máy sưởi.
Đương nhiên giá cả cũng rất tuyệt vời — sáu trăm tám mươi nghìn đồng!
Khương Ninh không có tiền mua nhưng cô nhớ kỹ tên của cửa hàng kinh doanh.
So sánh với nó, những chiếc máy phát điện khác đều là đồ dỏm.
Xác nhận cửa hàng không có người xong, cô lấy ra một chiếc nạy, nhằm vào cửa cuốn rồi bẩy mạnh.
Bề mặt cửa không lớn, cạy cửa xong cô chạy thẳng tới chiếc máy phát điện kiểu hình mới bày biện ở vị trí trung tâm.
Bệ triển lãm chỉ có hộp tích điện và động cơ biến tần sau đó cô cạy cửa nhà kho ở phía sau tìm phụ kiện, phát hiện vẫn còn một chiếc máy cùng kiểu loại, cất đi không chút do dự.
Tấm năng lượng mặt trời và giá đỡ cùng những phụ kiện khác rất chiếm diện tích.
Trong không gian, những nơi khác đều đã chật kín, chỉ có thể đặt ở ban công.
Sợ phụ kiện sẽ bị hỏng, cô cũng cất hết những món thừa ra mà có thể sử dụng vào.
Thấy ban công vẫn còn chỗ trống, cô lại cất thêm vài hộp trữ điện di động nữa.
Tuy rằng dung lượng điện tích trữ của chúng thấp hơn nhất nhiều nhưng có thể nạp điện thẳng đã là tốt lắm rồi.
Cửa hàng vẫn còn rất nhiều những thiết bị điện gia dụng đắt giá khác nhưng không gian đã chẳng còn chỗ trống nữa.
Đã là năm giờ hơn rạng sáng, cô phải quay về trước khi trời sáng.
Nước đã chảy xiết hơn rồi.
Khương Ninh điều khiển chiếc thuyền xung phong đi ngược hướng gió trong cơn mưa xối xả.
Sắp đến khu nhà Cẩm Vinh, cô tắt động cơ rồi chèo đến khu vực nước chảy nhẹ nhàng, mò mẫm rồi đổi thành chiếc thuyền cao su.
Trời tờ mờ sáng, đã có thể mơ hồ nhìn thấy sự vật xung quanh.
Vừa mới chèo tới cửa sổ tòa nhà, cô phát hiện rất nhiều chiếc thuyền cao su khác.
Không phải, là thuyền xung phong.
Trên thuyền xung phong có người, đang quay người xếp đồ lên cửa sổ.
Nhìn dáng người thì là đàn ông, hơn nữa quay đầu lại đã bắt gặp Khương Ninh.
Trốn cũng trốn chẳng kịp, Khương Ninh lập tức cảnh giác...