Cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ đành lấy hai gói mì, một chút cồn khối và rau khô, sống chết cũng không chịu lấy thêm.
Đợi cô đi rồi, Lục Vũ nói với bạn gái: "Anh thấy 1801 mặt lạnh cũng rất trọng nghĩa đấy.
Bây giờ chúng ta bị người khác nhắm vào, phải đồng tâm hiệp lực mới được.
Hơn nữa, hôm nay nếu không có anh ta giúp đỡ, đồ của chúng mình cũng chẳng thể giữ nổi đâu."
Trịnh Vỹ Lệ đồng ý: "Hay là chúng ta mang ít đồ qua bên đó? Cũng coi như là chính thức quen biết rồi, sau này nếu có chuyện gì thì giúp đỡ lẫn nhau."
Lục Vũ gói hai cân rưỡi gạo lại, gõ cửa phòng 1801.
Khương Ninh đứng ở ban công nhìn chiếc thuyền cao su rời khỏi toà nhà đơn vị, bên trên có sáu người đàn ông, trong tay đều cầm gậy gộc làm vũ khí.
Những người khác của tòa nhà nhìn đến đỏ con mắt, còn thật sự muốn chạy lên cướp, nhưng mà nhìn thấy những vũ khí sắc bén trong tay bọn họ xong thì lại do dự.
1801 qua gõ cửa: "Cô biết chỗ nào có ga không?"
Khương Ninh không chỉ biết mà cô còn từng đi qua: "Biết sơ sơ.
Nhưng mà địa hình chỗ đó trũng, bão tới đã bị yêu cầu chuyển đi rồi.
Hiện tại không chắc là có, mà cho dù là có thì cũng ở dưới nước cả rồi."
Tất cả khu nhà đều là đường ống hơi ga, không sử dụng bình hoá lỏng, hơn thế nữa ga di động và cồn khối không thể dùng lâu được.
Nói trắng ra là cho dù có tìm thấy đồ ăn đi chăng nữa thì cũng không có lửa để nấu cơm.
Trong không gian của Khương Ninh có nhưng nếu không che giấu thì dễ bị lộ mất bí mật: "Trước cửa khu nhà có vài quán ăn vặt, tôi từng thấy, tôi từng thấy họ dùng bình hoá lỏng, hay là kiếm cách lấy lên đây?"
Lục Vũ lập tức tiến lại gần: "Chúng ta không thiếu nhất chính là lương thực, cứ thử đi xem sao? Nhưng mà phải nhanh lên, nếu không đợi đám người kia phát hiện ra, đến mảnh vụn cũng chẳng còn nữa."
Hoắc Dực Thâm không có ý kiến, bốn người họ đều nghĩ như nhau.
Thấy Trịnh Vỹ Lệ đi ra ngoài, anh cau mày: "Nếu như tất cả đều đi thì lỡ có người tới cạy cửa phải làm thế nào?"
Đây cũng là một vấn đề.
Không sợ tiền phương gặp chuyện, chỉ sợ hậu phương thất thủ.
Mọi người bàn bạc lại, mỗi gia đình cử ra một người.
Trịnh Vỹ Lệ ở lại trông coi nhà cửa và chăm sóc Đậu Đậu, Hoắc Dực Thâm thì lấy ra thuyền xung phong và xăng.
Đậu Đậu hơi sợ Trịnh Vỹ Lệ nhưng vẫn dũng cảm gật đầu: "Anh ơi, anh và chị về sớm nhé."
Hoắc Dực Thâm xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: "Được."
Thế là nhân lúc phần lớn những người khác đi cướp đồ ăn, tầng 18 tranh thủ đi tìm bình hoá lỏng.
Lục Vũ suy nghĩ, nếu như tìm thấy được nhiều thì lúc thiếu đồ ăn có thể dùng cách vật đổi vật.
Thuyền xung phong vang lên một tiếng, nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Có những kẻ gian xảo không chết thì không sợ vẫn dám lao tới, nhưng ai ngờ được thuyền xung phong sẽ xả hết khói lên mặt họ, đến cái đít thuyền cũng chẳng nhìn rõ.
Các cửa hàng ăn vặt chìm ngập dưới dòng nước lũ nhưng trước cửa của khu nhà có bản đồ mô phỏng, không khó để tìm ra.
Khương Ninh lấy mặt nạ lặn cầm tay và đèn mỏ chống nước ra nhưng tình hình có hơi không được tiện.
Lục Vũ ốm yếu không thể xuống nước được, mà đi xuống dưới đó cũng không có sức cạy cửa.
Nước sâu mười mấy mét thêm với việc lúc cạy cửa rất tiêu hao sức lực, sức thở của Khương Ninh không đủ.
Hoắc Dực Thâm lấy chiếc mặt nạ lặn cầm tay nói: "Để tôi đi."
Đeo mặt nạ lặn và đèn đầu xong, Khương Ninh buộc dây lên người anh: "Nước chảy siết, nếu như có vấn đề gì thì kéo dây thừng."
Sau khi 1801 lặn xuống, hai người không dám thả lỏng giây phút nào, cầm lấy gậy gộc cảnh giác bốn phía, đề phòng kẻ khác từ đâu lao tới đánh cướp.
Nước lũ đục ngầu, Lục Vũ nhìn về cách đó không xa nói: "A Ninh, kia là cái gì?"