Nước lũ lạnh băng, Khương Ninh lặn xuống nước, dùng đèn pin chống thấm nước chiếu sáng bơi về phía Trạm hóa lỏng, đồng thời lấy chiếc kìm thép ra.
Cô nhìn thấy ở phía xa có một mảnh ánh sáng mờ nhạt liền nhanh chóng bơi tới.
Hoắc Dực Thâm đứng ở trong nước, cố gắng đẩy cánh cửa cuốn lên nhưng lực cản của nước thực sự quá lớn.
Khương Ninh nghiêng người qua, vươn tay ra góp sức đẩy lên.
Bốn mắt nhìn nhau, sức mạnh cùng dồn vào một chỗ.
Cánh cửa cuốn từ từ di chuyển lên trên, để lộ ra cánh cửa trượt bằng sắt ở bên trong.
Hoắc Dực Thâm lấy chiếc kìm thép trong tay cô, cắt đứt sợi xích sắt trên cửa rồi lại cùng nhau hợp sức kéo cửa ra.
Bên trong rất tối, anh vừa định bơi vào bên trong thì ai ngờ lại có một bóng đen bất ngờ lao về phía Khương Ninh.
Hoắc Dực Thâm nhanh tay lẹ mắt kéo tay cô qua, bóng đen sượt qua đầu cô, nhanh chóng bơi lên trên mặt nước.
Cô dùng đèn pin lia qua, từ hình dáng có thể thấy được đó là một bình hóa lỏng.
Không chỉ một cái, từ bên trong có rất nhiều bình hóa lỏng trôi ra ngoài, nối tiếp nhau nổi lên trên.
Khương Ninh theo bản năng muốn đi lấy chúng, nhưng sau đó lại nghĩ rằng đó chắc hẳn là bình rỗng.
Bình hóa lỏng được đổ đầy có tỷ trọng khá cao, không thể nổi lên dễ như vậy được.
Cô lấy từ trong túi ra một chiếc đèn pin không thấm nước, đánh giá khung cảnh tối tăm ở xung quanh, mơ hồ nhìn thấy vài cái bình được đặt ở trong góc.
Cô bơi tới, đưa tay định nhấc lên nhưng không nhấc nổi.
Hoắc Dực Thâm rất khỏe, anh xách bình hóa lỏng từ trong phòng đi ra, kéo mạnh sợi dây thừng buộc trên người.
Lục Vũ nắm lấy sợi dây thừng kéo lên, hai người nhanh chóng bơi lên trên mặt nước.
Khương Ninh leo lên thuyền tấn công, phụ mang những chiếc bình hóa lỏng cồng kềnh lên thuyền, chắc đây là những chiếc bình còn sót lại do chủ cửa hàng không kịp dọn đi.
“Hai người ở trên này kéo lên, để tôi xuống lấy thêm những bình khác.
”
Sau khi hít thở mấy hơi để nghỉ ngơi, Hoắc Dực Thâm lại lặn xuống nước lần nữa.
Áp lực nước quá lớn, hơn nữa vì nín thở khiến cô thấy rất khó chịu, Khương Ninh ngồi trên thuyền tấn công thở dốc.
Lục Vũ dùng ống nhòm cẩn thận quan sát xung quanh, đột nhiên căng thẳng nói: “A Ninh, có người tới.
”
Khương Ninh đứng lên, quả nhiên nhìn thấy có một chiếc thuyền tấn công đang tiến gần đến đây trong mưa.
Cô không thể nhìn rõ được, nhưng ít nhất cũng phải có bốn năm người.
Lục Vũ giật mạnh sợ dây thừng, Khương Ninh tìm vũ khí để tự vệ.
Hoắc Dực Thâm ngoi lên khỏi mặt nước, trong tay còn xách theo hai bình hóa lỏng.
Chờ đến khi anh leo lên, chiếc thuyền tấn công ở đầu bên kia đã đến gần, sáu người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang cầm những ống thép sắc nhọn trong tay: “Trạm hóa lỏng này đã được bọn tao nhận thầu, biết điều thì mau giao lại những gì mà bọn mày vớt được ra đây.
”
“Đại ca, chúng ta không có mặt nạ lặn.
”
Một tên khác cười càn rỡ: “Việc này không phải là quá đơn giản à, để bọn chúng lặn xuống vớt hết lên đưa cho chúng ta.
”
“Đúng vậy, nhân tiện để thuyền tấn công và những vật tư khác lại, bọn tao sẽ cân nhắc tha cho bọn mày.
”
Trái là Thanh Long phải là Bạch Hổ, hai cánh tay của mỗi người đều đầy hình xăm, vừa nhìn đã biết là đám xã hội đen, đặc biệt là khi xã hội mất trật tự, quả nhiên chúng lập tức trở thành một thế giới ngông cuồng.
Bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của ba người, như thể đã nắm ba người bọn họ trong lòng bàn tay.
Vẻ mặt Lục Vũ vô cùng hoảng sợ, nắm chặt cây xà beng nhìn chằm chằm vào mấy người kia.
Khương Ninh đút tay vào túi: “Được thôi, mấy người lại đây lấy đi.
”
“Em gái chờ một chút, bọn anh tới ngay đây.
”
Đám người nở những nụ cười tục tĩu, ngồi trên thuyền tấn công chậm rãi đến gần, dùng ánh mắt như sói đói nhìn Khương Ninh.
Đến khi khoảng cách chỉ còn khoảng bốn mét, Khương Ninh vừa tính lấy đồ gì đó ra nhưng không ngờ tay Hoắc Dực Thâm lại càng nhanh hơn, bắn “đùng, đùng” hai tiếng…