Trong tay Hoắc Dực Thâm có thêm khẩu súng bắn đinh, là loại đã được cải tiến.
Thuyền tấn công xì hơi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đám người xăm kín cánh tay đó bị dọa hoảng sợ hét lên, có mấy người đứng không vững đã bị rơi xuống nước.
Dòng nước chảy rất xiết, rất nhanh hai chiếc thuyền đã bị cuốn trôi.
Có mấy người bơi về phía Khương Ninh, cô cầm cây gậy lên đánh vào đầu bọn họ.
“A, con đàn bà thối tha, mày muốn chết à?”
“Cứu với, tôi không biết bơi…”
Hoắc Dực Thâm liên tục bắn thuyền tấn công, anh đánh không sót người nào trong đám người xăm kín tay đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên một hồi, thuyền tấn công xì hơi chìm xuống nước, mọi người đều rơi vào trong nước lũ.
Khương Ninh như chơi trò đập chuột, cô đập đầu bọn họ không thương tiếc.
Loại cặn bã này ở đâu cũng thấy, đi đến đâu bọn họ đốt phá, giết chóc, cướp bóc, mất hết nhân tính, bây giờ đánh chết bọn họ thì có biết bao nhiêu người nhờ đó mà có cơ hội sống sót.
Trong lúc hỗn loạn, cây gậy trong tay cô bị một tên đầu trọc bắt được, hắn ta bơi tới với dáng vẻ hung ác như muốn xé xác cô ra.
Khương Ninh dùng hết sức kéo hắn ta qua, cô không chút do dự dùng con dao sắc bén chém hắn ta.
Kèm theo tiếng la hét, máu cứ thế phun ra, người đàn ông phải buông tay ra vì đau đớn, sau đó hắn ta liền bị nước lũ cuốn trôi.
Lục Vũ bị dọa cho ngu người, cả người cứng đơ như pho tượng.
Anh ấy cũng biết là Khương Ninh có thể chiến đấu, anh ấy và Trương Siêu liên thủ cũng không đánh lại cô nhưng không ngờ là cô lại tàn nhẫn như vậy, chặt đầu người khác như chặt dưa hấu vậy.
Đám người xăm kín tay đó đã hoàn toàn biến mất trong dòng nước lũ, thế giới rộng lớn đâu cũng là nước mưa, tất cả đều được gột rửa sạch sẽ.
Nghỉ ngơi một lát Hoắc Dực Thâm lại tiếp tục lặn xuống nước.
Một người xách, hai người khiêng, họ cùng nhau làm việc trong mưa bão.
Họ may mắn tìm được tổng cộng mười hai bình gas, nếu chia đều ra thì có thể dùng được lâu dài.
Điều bất ngờ là 1801 tìm được ba bếp ga hai đầu đốt từ Trạm hóa lỏng.
Ngâm trong nước quá lâu không biết còn dùng được không nhưng cứ mang về rồi tính sau.
Bình gas khá lớn, nếu cố nhét thì thuyền tấn công vẫn có thể nhét được nhưng nếu rung nhẹ thì thân tròn của bình sẽ rơi xuống nước.
Khương Ninh lấy chiếc thuyền cao su từ trong ba lô ra, bơm đầy hơi rồi buộc vào cùng thuyền tấn công, cô đem một nửa bình gas sang thuyền cao su rồi lấy dây thừng cố định bình gas lại.
Mệt đến bở hơi tai, cô lấy ra sáu thanh sô cô la chia đều cho hai người còn lại bổ sung năng lượng.
Đợi đến khi hồi sức rồi lái thuyền tấn công quay về.
Hoắc Dực Thâm và Lục Vũ ngồi ở phía trước, Khương Ninh ngồi trên thuyền cao su.
Vớt được mấy bình gas này đã khó rồi, muốn đem mấy bình này về một cách an toàn thì càng khó hơn, nhiều bình gas như vậy không khiến người ta ghen tị mới là lạ.
Càng sợ điều gì thì điều đó sẽ tới, trên đường gặp phải mấy người cũng đang đi tìm vật tư, thấy họ mang theo nhiều bình gas như vậy, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ghen tị.
Đáng tiếc là bọn họ chỉ có xuồng, có thế nào thì cũng không thể đuổi kịp họ.
Lúc đến thành phố họ suýt nữa đụng phải mấy người đi thuyền rồng, trên thuyền có khoảng hai mươi người đàn ông ngồi trên đó, may mắn là Khương Ninh sớm đã có đề phòng, cô dùng ống nhòm quan sát xung quanh, để 1801 kịp thời đi đường vòng.
Thành công về đến khu chung cư Cẩm Vinh, thay vì giảm tốc độ 1801 lại trực tiếp tăng tốc di chuyển và dừng lại vững chắc ở khu chung cư.
Lục Vũ bị ném xuống nước: “….
”
Vợ ơi cứu anh!
Đến bên cửa sổ, Trịnh Vỹ Lệ đã đợi sẵn ở đấy.
Bốn người nhanh chóng chuyển bình gas vào trong tòa nhà, có người nghe thấy tiếng động mở cửa ra xem, nhưng ở tầng 18 ai cũng như Diêm Vương sống nên cho dù ghen tị nhưng cũng không ai dám phạm sai lầm.
Khi đang chuyển lên, tình cờ gặp một bà cụ: “Cháu gái, các cháu lấy bình gas ở đâu vậy?”
“Bọn cháu vớt ở dưới nước.
” Khương Ninh cũng không giấu giếm: “Nếu có điều kiện thì bà cũng thử xem.
”
Tốt nhất là đi ra ngoài kiếm thêm, đừng chỉ nhìn chằm chằm những cái nhỏ nhặt không đáng kể ở tầng 18.
Chuyển bốn lần, cuối cùng thì cũng chuyển xong hết.