Vừa qua 0 giờ sáng, đồng hồ đếm giờ cập nhập hiển thị còn 130 phút nữa.
Điều này có nghĩa là thời gian có thể tích góp lại.
Khương Ninh mừng như điên, đừng coi thường một phút một giây này bởi vì đến thời điểm then chốt nó có thể cứu mạng mình.
Cô quyết định nếu sau này không gặp tình huống đặc thù thì tuyệt đối không vào trong không gian, để tích góp thời gian dùng vào lúc lạnh giá hoặc động đất.
Trong tay có lương thực, lại có không gian bảo vệ tính mạng, cô không khỏi yên tâm hơn về thiên tai sắp tới.
Một đêm không mộng mị, hôm sau cô bị điện thoại đánh thức, người lắp cửa inox đã tới cửa.
“Người đẹp, nhà cô lắp cửa inox rồi mà.
”
“Dạo này khu nhà có trộm cắp, tôi muốn lắp cái tốt hơn.
”
Thợ lắp đặt dở khóc dở cười: “Khoá vẫn là an toàn nhất, phải khoan cả trần lẫn sàn nhà đấy, cô không sợ làm hỏng phòng à?”
“Không sao cả, an toàn là trên hết.
”
Chủ nhà ra nước ngoài làm việc, cô đóng trước tiền thuê phòng nửa năm theo yêu cầu, nhưng mãi đến khi phòng bị sụp trong lúc động đất cũng không có tin tức của chủ nhà, nên giờ cô cải tạo lại cũng chả vấn đề gì.
Thợ lắp đặt đi qua đi lại lắp kính chống cháy nổ, hai bên từng người bận việc riêng, thỉnh thoảng tiếng khoan điện lại vang lên.
Cuối tuần sợ làm phiền đến hàng xóm, nên Khương Ninh đánh tiếng trước rồi gửi lì xì vào trong nhóm.
Cô mở app ra, tiếp tục đặt cơm trên mạng đến khi tiêu hết tiền mới thôi.
Chưa đến hai tiếng, cửa và kính đã lắp xong, Khương Ninh thanh toán nốt số dư còn lại, nhìn thấy căn hộ vô cùng kiên cố cô thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô tưởng shipper giao đồ ăn, ai ngờ lại là Dương Vĩ Thông.
“A Ninh, hôm nay anh tổ chức tiệc sinh nhật, mấy giờ em tới thế?”
Bên kia điện thoại, giọng nói của Dương Vĩ Thông dịu dàng như ánh nắng, bên cạnh có tiếng cười đùa ồn ào của rất nhiều người.
Khương Ninh cười khẩy: “Được, anh đợi đấy!”
Rõ ràng anh ta thích Tô Mộng Dao nhưng lại cố tình mập mờ với cô, chẳng qua là thèm muốn món quà bất ngờ và “bàn tay vàng” từ cô mà thôi.
Cách điện thoại vẫn còn nghe được giọng nói ngọt ngào nũng nịu của Tô Mộng Dao.
Kiếp trước cô tự dâng tận mồm Dương Vĩ Thông còn phớt lờ, nhưng lần này lại vội dính lên.
Khương Ninh chợt cảnh giác, sao Tô Mộng Dao lại biết được mặt dây chuyền của cô có không gian?
Nhìn thái độ của Dương Vĩ Thông thì chắc anh ta không biết bí mật này, cuộc gọi này chắc là do Tô Mộng Dao xui khiến.
Khương Ninh cầm lấy chìa khoá rồi xuống tầng.
Dương Vĩ Thông sống ở tầng tám, trong phòng truyền ra tiếng ầm ĩ.
Khương Ninh lập tức đi thẳng xuống tầng không chút do dự.
Thời tiết vẫn oi bức nhưng dấu hiệu của siêu cường bão đã đến, trên đường thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng gió rít.
Tin nhắn mới nhất nhắc nhở, dự kiến cơn bão sẽ đến vào lúc chín giờ tối nay.
Khương Ngữ khiếp sợ, sao lại đến sớm như vậy?
Cô đi đến thư viện trong trường tìm một số sách về mặt y học, lúc thiên tai cũng học tiếp được, tiện thể cầm thêm sách về võ thuật và tâm lý.
Thư viện khổng lồ lại bị lũ lụt nhấn chìm, vô số cuốn sách quý báu cứ thế biến mất.
Khương Ngữ cứ nghĩ là tiếc nhưng cô cũng bất lực.
Cô né camera, xếp những cuốn mình muốn và những quyển khác thành một chồng, sau đó đục nước béo cò nhét vào trong không gian.
Dương Vĩ Thông lại gọi đến cuộc nữa, Khương Ngữ dứt khoát block luôn.
Cô rời khỏi trường học đi đến siêu thị lớn, đi thang máy lên bãi đậu xe trên tầng cao nhất, cẩn thận đi vòng xung quanh rồi mới đi xuống.
Đối diện với các loại sản phẩm rực rỡ muôn màu, cô không mua bất cứ thứ gì, mà chỉ xuống tầng hai dạo vài vòng, sau đó mới lái xe đi chỗ khác.
Công ty cho thuê xe gọi tới bảo cơn bão đến sớm hơn nên công ty sắp nghỉ làm, cần trả xe trước ba giờ chiều.
Khương Ngữ chỉ ừ ngoài miệng, lúc cô trả xe đã là bốn giờ rồi, bão không ngừng rít gào, tiếng gió vù vù khắp mọi nơi.