Trời cuối cùng cũng sáng.
Hai người thử đi tìm tung tích của Diêu Nhược Linh, dù sao vẫn chưa nhìn thấy thi thể cô ta, nói không chừng vẫn còn đường sống sót, Cố Cảnh Thịnh sau đó còn muốn dựa vào khả năng định vị của [người bạn nhỏ ngốc nghếch của ong mật], nhưng [Boardgame Vui Vẻ] đã tốt bụng nhắc nhở cô — trạng thái hiện nay của Diêu Nhược Linh không đáp ứng đủ điều kiện để sử dụng vật phẩm.
Thương Mân Nga: “Vậy nghĩa là chết rồi.
” Sau đó tự giễu cười: “Ở chỗ này lâu rồi cô cũng sẽ dần dần quen được thôi.
”Quen với cái chết, quen với việc biến mất, quen với người trong một giây trước vẫn còn nói cười với mình, giây tiếp theo đã biến thành một cỗ thi thể tan tác không thể nhắm mắt.
Nguy cơ đã được giải quyết xong, thấy cũng gần tới giờ xuất phát, mặt trẻ con tự mình quay trở về phòng để lấy giỏ trái cây, vẻ mặt sau khi xuất hiện trở nên không được tốt lắm: “Tôi bị thiếu mất một giỏ.
”Cố Cảnh Thịnh ngẫm nghĩ rồi đoán: “Chắc là Hạ Nam đã giấu nó rồi.
”Thương Mân Nga nhíu mày, nhiệm vụ thợ săn ẩn giấu của anh ta đã được hoàn thành, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta thờ ơ với việc hái trái cây, đặc biệt là khi đã biết rõ màu sắc của tất cả các cây ăn quả, chỉ còn thiếu một bước nộp đáp án nữa là thành công.
Cố Cảnh Thịnh tự hỏi một chút, sau đó nói với mặt trẻ con: “Anh chờ tôi một lát.
”Thương Mân Nga nhìn Cố Cảnh Thịnh vội vàng chạy đi rồi lại vội vàng chạy về, trên tay đối phương đang ôm một chồng giỏ đủ màu sắc.
“Trong phòng của Tào Uyển Diễm thừa ra một cái giỏ, tôi không chắc đó là của anh nên đành mang hết trở lại đây.
”Chỉ có người chơi mới có thể nhận biết đâu là giỏ của mình.
Thương Mân Nga khó hiểu, cảm thấy thậm chí bọn họ còn không phải đối mặt với cùng một đề thi: “Cô tìm thấy nó ở đâu thế? Cô đã dùng đạo cụ để tìm đấy à?”Cố Cảnh Thịnh giải thích: “Không cần dùng đến đạo cụ đâu, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì Hạ Nam chỉ có thể giấu giỏ ở vài chỗ xung quanh đây, mà đạo cụ của những người bị loại không có biến mất, nên khi đem giỏ của anh giấu trong đống giỏ đó sẽ dễ dàng tạo ra nhầm lẫn.
” Dừng một chút sau đó nói thêm: “Tôi cũng chỉ định thử thôi, ai ngờ lại may mắn.
”Thương Mân Nga tâm phục khẩu phục gật đầu, sau đó thuận miệng quan tâm người chơi đồng hành duy nhất còn sót lại của mình: “Vậy giỏ của cô đâu, bị bọn họ giấu ở chỗ nào?”Cố Cảnh Thịnh tự tin nói: “Mấy người đó có muốn giấu cũng không giấu được — ngày hôm qua lúc rời khỏi vườn trái cây, để phòng ngừa bất chắc nên tôi cũng chẳng mang giỏ theo xuống dưới làm gì.
”“……”Đối mặt với người mới lúc nào cũng có sự phòng bị 360 độ không góc chết, Thương Mân Nga nhìn tư liệu người chơi nguyên lão của mình mà sinh ra hoài nghi.
=_=Cố Cảnh Thịnh cho rằng đó là chuyện bình thường, là một thanh niên ưu tú lớn lên trong thời đại nguy hiểm, ngày ngày được giáo dục bên tai luôn phải phòng ngừa kẻ xấu nên cô hiểu được sâu sắc điều đó, mà có ở nhà cả ngày đi nữa thì vẫn sẽ nhận được những cuộc gọi lừa đảo đấy thôi.
Trận chiến của người chơi gây ra động tĩnh khá lớn, nhưng từ khi bắt đầu tới lúc kết thúc đều không có một NPC nào đứng ra can thiệp, là chủ của nông trại, lão Ivan xuất hiện cùng thời điểm với hai ngày trước, ông ta không dò hỏi những người khác đã đi đâu, mà Cố Cảnh Thịnh và Thương Mân Nga cũng không có nhu cầu tìm tòi xem thi thể của mấy người Hạ Nam rốt cuộc được vận chuyển tới nơi nào.
Lần này lão Ivan đưa họ tới địa điểm chỉ còn cách một phần tư chặng đường là lên tới đỉnh núi, sau đó đánh xe rời đi.
Cố Cảnh Thịnh thoải mái leo lên đỉnh núi, lấy giỏ trái cây của mình, phân biệt các loại trái cây rồi cho vào giỏ có màu sắc tương ứng, sau đó tựa vào gốc cây lặng lẽ chờ tới khi mặt trời lặn.
Thương Mân Nga đến gần cô rồi ngồi xuống:“Chỉ cần giao giỏ trái cây cho lão Ivan là có thể rời khỏi phỏ bản này rồi.
”Cố Cảnh Thịnh: “Không phải anh đã nói có thể ở lại đây thêm một khoảng thời gian hay sao?”Thương Mân Nga thừa nhận: “Trừ những trường hợp đặc biệt ra thì cô có thể ở lại đây nhiều nhất là 24 giờ.
” Nói thêm, “Làm sao vậy, cô ở trong phó bản này vẫn chưa chơi đã à?”Cố Cảnh Thịnh coi là đương nhiên nói: “Tôi muốn đi thăm dò cách để hoàn thành phó bản cao cấp, dù sao tôi cũng đã có một số manh mối rồi, Thương tiên sinh có muốn ở lại hay không?”Thương Mân Nga nhìn cô một lát, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, kiên quyết từ chối: “Tôi không định ôm đùi người mới để hoàn thành nhiệm vụ đâu nhé.
”Cố Cảnh Thịnh mỉm cười, cũng không thuyết phục nữa, khách khí thay đổi chủ đề: “Vậy có thường hay xuất hiện hai trò chơi ở trong cùng một phó bản như này không?”Thương Mân Nga nói: “Vẫn chưa có ai tính toán qua về xác suất này cả, nhưng càng về sau khả năng gặp được sẽ càng lớn.
” Nhìn Cố Cảnh Thịnh cười rồi nói tiếp: “Hơn nữa không chỉ hai trò mà thật ra là ba trò chơi trong cùng một phó bản cơ.
”Cố Cảnh Thịnh bừng tỉnh: “Vậy anh cùng Hà tiên sinh…”Thương Mân Nga gật đầu: “Trò mà tôi tham gia là ‘truyện cổ tích: cô bé quàng khăn đỏ và sói xám bản nâng cấp’, còn trò mà anh ta tham gia lại là ‘What time is it, Mr.
Wolf?’.
”“……”Đối với truyện cổ tích thì Cố Cảnh Thịnh cũng không biết rõ lắm nên lựa chọn im lặng không nói, nhưng ‘What time is it, Mr.
Wolf?’ thật sự là boardgame ấy hả?! Rốt cuộc tiêu chuẩn game mà [Boardgame Vui Vẻ] lựa chọn là gì vậy trời?!!Thương Mân Nga quyết định cho người mới được mở mang tầm mắt một chút bằng kinh nghiệm phong phú của mình: “Có tiêu chuẩn, tất nhiên là phải có tiêu chuẩn rồi — chủ đề nào có thể khiến người chơi lăn lộn tới chết thì chính là tiêu chuẩn thiết kế phó bản của [Boardgame Vui Vẻ]”Cố Cảnh Thịnh: “Vậy còn thợ săn và người sói thì sao? Vai trò là người chơi được tự mình lựa chọn hay được phân công ngẫu nhiên?”Thương Mân Nga cười rồi thẳng thắn nói: “Nhiệm vụ được giao ngẫu nhiên thôi, nhưng cô cũng có thể lựa chọn từ chối — trong [Boardgame Vui Vẻ], cô hy vọng bản thân sẽ trở thành loại người nào thì dần dần cô cũng sẽ trở thành loại người đó mà thôi.
”Cố Cảnh Thịnh như có suy tư gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi: “Thương tiên sinh là một người chơi cũ, nên chắc anh cũng biết về thẻ bài trải nghiệm sống lại đúng không?”Thương Mân Nga: “Đã là người chơi chính thức thì ai cũng biết về tấm thẻ đó — loại đạo cụ này sẽ thường khiến chúng ta ảo tưởng rằng mình chưa từng trải qua cái chết.
”Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ một chút: “Nếu đã xuất hiện thẻ trải nghiệm, vậy chắc sẽ có thẻ chính thức…”Thương Mân Nga đơn giản nói: “Trong truyền thuyết của [Boardgame Vui Vẻ] quả thực có tồn tại loại đạo cụ này.
”Cố Cảnh Thịnh kiềm chế suy nghĩ muốn tiếp tục hỏi thêm — những tin tức mà Thương Mân Nga tiết lộ ngày hôm nay đã đủ cho cô nghiền ngẫm một khoảng thời gian rồi.
Việc chờ đợi cuối cùng cũng kết thúc, trước khi xuống núi, Thương Mân Nga nhìn sang Cố Cảnh Thịnh, dặn dò thêm một câu: “Người mới, nhớ phải sống sót cho tốt.
”Cố Cảnh Thịnh chân thành gật đầu: “Anh cũng vậy nhé.
”Lão Ivan mặc chiếc áo khoác màu đen nhảy xuống từ trên xe ngựa, cố ý giơ cao chân lên khiến chiếc giày của ông ta thời điểm chạm xuống mặt đất phát ra tiếng kêu lạch bạch, thái độ kiêu căng ngạo mạn cũng giống như ngày đầu gặp mặt: “Hãy để lão Ivan nhìn xem, mấy đứa sâu mọt các ngươi hôm nay…Cái gì?!!! Điều này không có khả năng!” Ánh mắt của ông ta lộ ra vẻ hoài nghi sâu sắc, “Các ngươi vậy mà đã hoàn thành nhiệm vụ!”.