Mặc dù vừa rồi Cổ Kiến Quân cũng có thể đi, nhưng không phải là đi như vậy, mà là lách qua chiến trường rồi phắn. Đi về phía xa kia, Cổ Dục muốn làm gì đây.
Nhưng Cổ Kiến Quân chưa kịp giữ chân Cổ Dục lại thì hắn đã đi ra ngoài bụi cỏ.
Khi hắn đi tới, con Hổ Siberia và con Gấu nâu đều nhìn sang, trong mắt đầy sự bất thiện. Mà bốn con thú con đều núp ở sau lưng của mẹ chúng.
“Đừng hiểu lầm. Tao tới giúp chúng mày chữa vết thương một chút.” Nhìn hai con thú lớn này, Cổ Dục giơ cao hai tay lên, sau đó chạy sang một chỗ rồi nói nhỏ.
Nên nhớ hắn đã câu được kĩ năng Bậc thầy Đông Y. Mấy vết thương ngoài da này chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng rõ ràng hai con thú này làm sao nghe hiểu hắn đang nói cái gì. Để ý ánh mắt cảnh giác của bọn chúng, nếu như có thể cử động, chắc hẳn chúng đã sớm nhào tới.
Nhưng tiếc rằng đó chỉ là nếu như. Bây giờ chúng đã chẳng còn có sức để tấn công.
Nhìn hai con thú lớn này, Cổ Dục đi tới bên cạnh con Hổ Siberia với tính công kích gần như bằng không. Kiểm tra một chút, quả nhiên một vả kia của con Gấu nâu rất mạnh, khiến cho con Hổ Siberia này gãy ít nhất là 4 cái xương sườn trở lên. Hơn nữa nó còn bị tổn thương tới xương sống. Cũng bởi vì lẽ đó mà hiện tại, ngay cả cử động nó cũng không thể làm nổi.
Nhưng may mắn cũng mỉm cười với nó, xương sườn bị gãy không cắm vào nội tạng. Nếu không hiện tại không có đồ để giải phẫu thì có cứu bằng trời.
“Đừng sợ, tao tới trị thương cho chúng mày.” Vừa nói, Cổ Dục vừa lấy ấm nước giếng từ sau lưng ra rồi đổ một chút vào trong miệng của con Hổ Siberia. Ngay cả Vua Núi cũng biết đó là một thứ tốt thì con Hổ đương nhiên cũng biết. Sau khi mũi nó động đậy mấy cái thì nó uống vào. Sau khi uống hết nửa ấm, tình trạng của nó cũng đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa ánh mắt của nó khi nhìn về Cổ Dục cũng không nguy hiểm như trước nữa.
Nhìn thấy nó đã đàng hoàng hơn, Cổ Dục cũng sờ tới xương của nó. Sau vài tiếng rắc rắc giòn tan, Cổ Dục đã nắn lại xương cho nó. Mà khi hắn vừa ra tay, con Hổ Siberia cũng đau đớn gầm to rồi đứng dậy. Điều này khiến Cổ Dục và Vua Núi hết sức lo sợ.
Nhưng khiến cho cả hai không ngờ là con Hổ Siberia này lại chẳng tấn công Cổ Dục. Thật đúng là thần kì.
2 phút sau, Cổ Dục mới đứng dậy. Xương cốt của con Hổ này đã ổn định rồi. Còn việc nó có thể sống tiếp hay không thì còn phải xem tạo hóa của chính nó.
“Ổn rồi con Mèo to. Tĩnh dưỡng thật tốt nhé!” Gãi gãi cái cằm của con Hổ Siberia. Loài Hổ cũng phát ra tiếng kêu gừ gừ giống như loài Mèo. Được rồi, xem ra con này càng giống một con Mèo to.
Sau đó hắn nhìn về phía con Gấu nâu. So với Hổ Siberia, con Gấu nâu này vẫn còn khả năng công kích. Cổ Dục cũng cẩn thận đi tới từng chút một. Nhưng cũng có thể là nó đã thấy Cổ Dục chữa trị cho con Hổ Siberia mà con Gấu nâu – vốn là động vật có trí thông minh cao hơn – để cho Cổ Dục tới gần mà không chống cự.
Giống hệt như vừa rồi. Đầu tiên là cho con Gấu nâu uống một chút nước giếng. Sau khi xác định trạng thái của nó đã khá hơn nhiều, Cổ Dục bắt đầu xử lý miệng của vết thương hở. Thương thế của nó nhẹ hơn một chút so với con Hổ Siberia kia, hơn nữa lại không nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ cần làm cho nó một cái thanh nẹp cố định lại là được rồi.
“Mày cũng tốt lắm!” Sau khi cố định chân của con Gấu lại, Cổ Dục cũng vỗ vỗ cái đầu của nó, vừa cười vừa nói. Nói thật nhé, sờ tới sờ lui hai con vật này thật là thích thú quá đi mà.
“Rống!” Nghe thấy lời của Cổ Dục, con Gấu nâu cũng gầm lên một tiếng. Nhưng so với âm thanh trước đây, nó lại hòa bình hơn nhiều.
Trông thấy hai con thú lớn này đã không sao nữa rồi, Cổ Dục cũng nhìn về phía bốn con thú con rồi vẫy vẫy tay gọi bọn chúng. Bốn con thú này cũng không biết có phải vì nước giếng vừa rồi không, hay là Cổ Dục thực sự có duyên với động vật, mà đều chạy tới cả.
Nhìn bốn con thú nhỏ này, việc đầu tiên Cổ Dục làm là cho chúng uống nốt chỗ nước giếng còn lại. Sau đó lấy ra hai loại thức ăn từ trong ba lô. Thịt bò khô thì để cho hai con Hổ nhỏ ăn. Mật ong mà hắn cắt với Cổ Kiến Quân thì cho hai con Gấu. Bốn con thú này thực sự đã ăn tới mức quên cả trời đất. Không thể không nói, khung cảnh này bây giờ lại có chút đáng yêu.
Nhưng khoảnh khắc đáng yêu đó không kéo dài quá lâu thì ngay phía trên đỉnh đầu của hắn và bốn con thú bỗng vọng tới một tiếng chim.
“Kéc!” Tiếng kêu kia vang lên, Cổ Dục cũng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy được một đàn Chim lớn giống như mây đen đã bay đến phía bên trên bãi đất trống.
Trước con mắt của Cổ Dục, một con trong số đó đột nhiên lao vọt từ trên không xuống, mục tiêu của nó chính là hai con Hổ nhỏ và hai con Gấu con.
Trông thấy cảnh này, hai con Hổ Siberia và Gấu nâu mẹ đều muốn đứng lên để bảo vệ con nhỏ, nhưng lại chậm chạp hơn nhiều. Mà vết thương trên người của bọn chúng lại không cho phép chúng làm điều đó. Nhưng hiện tại, Cổ Dục cũng đã chuẩn bị kĩ càng. Tay phải duỗi ra, con dao găm đã xuất hiện ở trong tay của hắn.
Chưa đợi hắn ra tay thì trong bụi rậm, một bóng đen bỗng nhiên vọt ra, nhào thẳng vào con chim đang lao từ trên trời xuống.
“Bốp!” Một tiếng động vang lên, con Chim này bị bóng đen kia đánh bay ra ngoài. Cổ Dục lúc này mới nhìn rõ, bóng đen kia chẳng phải là ai khác mà chính là Vua Núi. Lúc này nó bộc lộ dáng vẻ hung tợn, nhe hàm răng, giận dữ mà nhìn con chim.
Phải biết, trong thế giới của Vua Núi, Cổ Dục là tất cả. Đừng thấy bình thường nó kiêu ngạo, nhưng ở trong lòng của nó, Cổ Dục là tồn tại quan trọng nhất. Con chim này dám làm Cổ Dục bị thương, vậy Vua Núi sẽ liều mạng với nó.
Mà lúc này, hai mắt con Hổ Siberia và Gấu nâu cũng ngừng lại. Bọn chúng đều cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ từ Vua Núi. Nhưng cũng may là con này và tên con người kia tới để giúp đỡ.
Con Chim bị đánh bay ra đang ngơ ngác. Nó đường đường là bá chủ trên không, thế mà lại bị một con chó ghẻ đánh bay? Hiện tại nó đang rất ngáo......
Đến nỗi Cổ Dục lúc này mới nhìn rõ diện mạo của kẻ đánh lén. Nhưng sau khi thấy rõ, hắn lại có chút bất ngờ. Bởi vì hắn không ngờ rằng ở đây lại tụ hợp bộ ba kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn...... Hổ Siberia, Gấu nâu và còn thêm cả...... Đại Bàng Vàng.