Sau khi mua xong máy tính thì đến lượt những thứ khác.
Hơn nữa, đã mua là phải mua đồ tốt nhất. Điện thoại gập tốt nhất, màu xanh tinh tế, giá 40 ngàn tệ.
Máy ảnh DSLR Leica cao cấp nhất, 6400 triệu pixel, giá gần 230 ngàn tệ.
Những món đồ vật giá cả chục ngàn tệ này hắn cũng không nói nhiều......
So với tài lực của hắn thì chút đồ này chỉ là muỗi mà thôi.
Nghĩ thật là nực cười. Nên nhớ rằng chỉ trước đây hơn 1 tháng, hắn chỉ có thể kiếm được mấy chục ngàn tệ một tháng......
Mà bây giờ, dĩ nhiên hắn không bỏ mấy chục ngàn tệ đó vào trong mắt nữa.
Khi hắn đi ra khỏi siêu thị, không chỉ có hàng ghế sau của hắn được chất đống, mà trong thẻ của hắn cũng đã bị trừ đi 500 ngàn tệ tiền mặt. Nhưng sau khi xài hết đống tiền này, hắn lại cảm thấy yên tâm hơn. Loại cảm giác không thật trước đây lại biến đi mất.
“Gần đủ rồi. Về nhà thôi!” Cả người mệt mỏi, Cổ Dục cười rồi chuẩn bị lái xe rời đi. Nhưng khi hắn chuẩn bị lái đi thì đột nhiên trông thấy ở phía đối diện cửa hàng điện tử có một shop quần áo trẻ em. Trông có mấy bộ quần áo rất dễ thương......
“Nhớ cho kỹ nhé. Ở đó phải chăm sóc mình thật tốt, đừng tiếc tiền làm gì cả. Chăm dọn vệ sinh vào......”
“Mẹ ơi, con có phải còn đi học đại học nữa đâu. Con bây giờ là người có tiền, có thể tiếc tiền nữa sao? Mẹ cứ yên tâm đi!”
Ở lại nhà một đêm, ngày hôm sau Cổ Dục chuẩn bị quay trở về thôn Cổ Gia. Nhưng trước khi trở về, mẹ hắn tự dưng lôi lại càm ràm một trận.
Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, câu nói này lúc nào cũng đúng. Nhất là vào cái tuổi của mẹ Cổ Dục, rất thích lải nhải. Điều này đương nhiên không khiến Cổ Dục ghét. Có thể hắn chỉ hơi cảm thấy phiền mà thôi. Nhưng không biết vì sao, sau khi hắn có tiền thì cảm giác đó đã biến mất hoàn toàn. Nhưng suy cho cùng cũng là vì…
Khi không có tiền, cả đại gia đình cũng sẽ phải lo cho việc kiếm tiền trước. Đối với chuyện lải nhải này đương nhiên cũng có chút khó chịu. Nhưng sau khi có tiền rồi, sự chú ý của mọi người đương nhiên sẽ chuyển qua những phương diện khác. Mà tình thân là điều ắt không thể thiếu được.
Sau khi hàn huyên cùng bố mẹ vài câu, Cổ Dục cũng xách những vật hôm qua đã mua xuống lầu rồi ném vào trong xe. Sau đó, hắn lái xe thẳng về hướng thôn Cổ Gia.
Sở dĩ hắn đi vào lúc sáng sớm là vì tránh những giờ cao điểm như buổi tối hoặc là ngày mai. Nhưng cho dù là như vậy thì đoạn đường này cũng không tính là thông thoáng. Giống như việc cũng có không ít người trùng với suy nghĩ của Cổ Dục.
Mặc dù tốc độ xe không nhanh, nhưng tâm trạng của Cổ Dục vẫn rất tốt.
Ít nhất bây giờ nhìn lại, hắn đã tạm thời không phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa rồi.
Vừa đi vừa ngâm nga hát. Sau khi ăn cơm trưa tại quán xong và đổ đầy xăng, Cổ Dục lại tiếp tục lái xe về nhà.
Hơn 9h sáng Cổ Dục bắt đầu đi, đến khi hắn trở về thôn Cổ Gia thì đã sắp hơn 5h chiều rồi. Khi hắn vừa lái xe đến trước cửa thì thấy Vua Núi và Bạo Quân đã ngồi sẵn đó đợi hắn về.
“Chúng mày có nhớ tao không?” Xuống xe, Cổ Dục vuốt ve đầu chúng nó một lúc. Sau đó trong ánh mắt mừng rỡ của hai còn vật, Cổ Dục bắt đầu khiêng đồ từ ngoài vào.
Sau khi cất kĩ mọi thứ, Cổ Dục liền đem mấy con cá trong bể nước bí mật thả ra ngoài. Nhưng cá Sủ Vàng, cá Ngừ Vây Xanh, cá Mũi Kiếm thì vẫn nên để ở bên trong đó thì tốt hơn. Hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ ra cách để xử lí đống cá đó.
Nuôi trong bể cá bí mật mấy ngày, kích thước của mấy con cá được thả lại vào trong bể này cũng lớn hơn một khoảng. Chắc hẳn đám này cũng có thể bán được với giá tốt đó.
Sau khi chuẩn bị cá ổn thỏa rồi, Cổ Dục cũng bắt đầu nghiên cứu làm cơm tối. Còn mấy đồ sản phẩm điện tử kia thì đợi ăn cơm xong rồi tính.
“Nhìn rau của nhà mình xem nó như nào đã!” Cười ha hả rồi đi ra sân sau. Vừa bước đến, Cổ Dục đã thấy một khung cảnh xanh tốt um tùm.
So với khi hắn mới tới, vườn nhà hắn lúc này đã có một chút giống “vườn” rồi. Nhưng cây được mua về đều sống khỏe cả. Nhất là cái cây Hương Xuân kia, dáng vẻ tương đối đẹp. Nhưng cây khác như cây Anh Đào, cây Vải, cây Trà được tặng các thứ đều sống hết. Hơn nữa bây giờ chúng đã ra không ít hoa, hấp dẫn lũ ong tới đây hút mật. Thậm chí đã có cây kết quả, mặc dù chúng vẫn còn rất nhỏ.
Ban đầu, lúc Cổ Dục đi mua, mặc kệ là cảm giác của người bán hay là Cổ Tấn thì việc mấy cây này vẫn có thể sống là điều không tệ rồi. Nước giếng của Cổ Dục cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể tưởng tượng nổi.
Mà trừ những loại trái cây này ra thì vườn rau và vườn trái cây cũng khá ổn. Vốn lúc đi, dây nho chỉ dài có hơn 30cm, thì lúc này nó đã cuốn tới khoảng 1m5. Áng với tốc độ sinh trưởng này thì tháng 10 chưa chắc đã không được ăn nho.
Mà ở bên kia, dù là dây leo của Dưa Hấu hay Dưa Vàng Hami cũng đã dài ra rất nhiều. Dưa Vàng Hami thì chưa thấy gì cả, nhưng Dưa Hấu thì đã có một vài quả con rồi. Đương nhiên, hiện tại vẫn chưa thể ăn được.
Còn về đám rau thì trên cơ bản, đám rau mọc theo mùa cũng đã lên. Ngoại trừ rau Hẹ đã ăn từ đầu ra thì rau Chân Vịt, Cần Tây, Tề Thái, Ớt Chuông các thứ cũng đã dài ra. Những cây còn lại cũng đã ra dáng rồi. Hiệu quả của nước giếng cũng quá nghịch thiên với mấy cây rau này. Đang lúc Cổ Dục hái một chút rau để chuẩn bị làm bữa tối thì cổng nhà hắn cũng vọng ra một vài tiếng bước chân bộp bộp.