Buổi tối vào khoảng 6 giờ, hắn đã đi tới nơi nghỉ ngơi buổi tối của ngày thứ hai.
Để đi đến đây, lần trước bọn hắn đã đi hết hai ngày. Nhưng lần này, hắn chỉ đi hết một ngày. Dọn dẹp xong ngôi nhà gỗ nhỏ, Cổ Dục đốt một đống lửa. Đầu tiên ném cho Vua Bầu Trời một con cá, tiếp đó hắn và Vua Núi bắt đầu ăn đồ ăn bên trong bãi cái không gian.
Có thể nói, mặc dù một mình lên núi có cảm giác cô độc, vì không có ai đi cùng giới thiệu với hắn, nói chuyện cùng hắn. Thế nhưng thuận tiện hơn nhiều, bí mật về bể nước của hắn cũng không lo sợ bại lộ.
Ăn uống no nê, thậm chí Cổ Dục còn có nhã hứng rửa mặt rửa chân trước khi đi ngủ. Cũng không biết có phải hay không hắn thật may mắn, lúc nửa đêm trời bắt đầu mưa.
Khi hắn bị âm thanh những giọt mưa bên ngoài đánh thức, khóe miệng Cổ Dục cũng lộ ra nét cười.
“Mưa nữa đi, có lẽ sang năm sẽ bội thu đây!” thầm cười, Cổ Dục tiếp tục nằm ngủ, mong chờ thành quả của ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, khi Cổ Dục rời khỏi nhà gỗ, cơn mưa bên ngoài cũng vừa lúc tạnh.
Châm ngôn nói rất hay ‘sau không sơn tân vũ, thời tiết vãn Thu’ nhưng bây giờ xem như sắp đến mùa Hè, cho nên một trận mưa cũng không thể xua tan cái nóng.
Nhất là Cổ Dục còn phải mặc ống tay dài, quần dài để phòng muỗi.
Xác định phương hướng, Cổ Dục lập tức hướng về Trường Sinh cốc đi thật nhanh.
“Ô...” Không có Cổ Kiến Quân ‘làm đâu chắc đó’, Cổ Dục và vua núi chạy rất nhanh trong cánh rừng rậm, không ngừng băng qua khu rừng.
Rừng sâu sau khi mưa quả thật đáng ghét, mặt đất rất trơn ướt còn xuất hiện rất nhiều đống bùn nhão. Dù sao cũng là giữa núi rừng không có đường mòn, những con rắn, côn trùng, chuột, kiến đều sẽ xuất hiện khắp nơi, mức độ nguy hiểm cũng càng lớn hơn so với trước.
Nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Cổ Dục.
Với năng lực của Cổ Dục và Vua Núi thì việc vào sâu trong rừng cũng không quá khó.
Rất nhanh, bọn hắn đã cách Trường Sinh cốc một khoảng không xa. Nhưng ngay khi sắp đến Trường Sinh Cốc, đột nhiên Vua Núi đang đi ở phía trước dừng lại. Nó hướng về phía một bụi cỏ vào trạng thái chuẩn bị tấn công, nhìn dáng vẻ nó cẩn thận như vậy, Cổ Dục cũng chuẩn bị lấy cung tiễn phía sau lưng ra. Thế nhưng ngay lúc này, bụi cỏ trước mặt lắc lư một hồi, tiếp đó là hai con gấu nhỏ một trước một sau chạy ra, cùng nhau chạy về phía Cổ Dục.
Nhìn hai anh bạn nhỏ này, đầu tiên Cổ Dục hơi sững sờ. Sau đó lập tức nhận ra hai bạn nhỏ này, hai bạn nhỏ này hẳn là hai con gấu nhỏ ngày đó được chính hắn cứu.
Quả nhiên, khi Cổ Dục ngồi xổm xuống hai con gấu nhỏ từ phía bụi cây lập tức nhào vào người hắn.
Những động vật hoang dã này cơ thể thực sự rất khỏe mạnh, cộng thêm công hiệu nước giếng của Cổ Dục. Cho nên khi hai con gấu nhỏ nhào vào người hắn, xương cốt của hắn như muốn gãy hết. Sau những ngày không gặp chúng cũng không khác trước là mấy.
Khi nhìn thấy Cổ Dục chúng kêu lên vài tiếng, rõ ràng là chúng nhớ Cổ Dục, làm sao mà chúng có thể không nhớ rõ cơ chứ.
Nghe Gấu nâu kêu vài tiếng, Vua Núi cũng thu hồi trạng thái cảnh giác, nó biết hai con Gấu nhỏ này không có ý làm hại ai.
“Ồ, hồi phục nhanh thật nha!” Đi tới bên cạnh gấu lớn, Cổ Dục vuốt vuốt đầu nó, mà gấu lớn cũng quơ đầu cọ xát vào tay Cổ Dục.
“Tốt! Tạm thời chưa thể chơi với bọn ngươi được, ta còn muốn đi hái nấm.” xoa đầu Gấu được khoảng 5 phút, Cổ Dục nhìn thời gian một cái lập tức cười ha hả nói với con Gấu lớn. Tiếp đó lấy ra một bình nước giếng chia cho gấu lớn và hai con gấu nhỏ, sau đó tiếp tục đi đến Trường Sinh Cốc.
Nhưng điều làm Cổ Dục bất ngờ là, Gấu lớn và Gấu nhỏ không rời đi, mà đi theo Cổ Dục đến Trường Sinh Cốc.
Cổ Dục cũng không để ý, khi bọn chúng muốn bảo vệ hắn.
Rất nhanh, bọn hắn đã đến Trường Sinh cốc, vừa tiến vào trước mắt Cổ Dục toàn bộ đều là nấm, việc này khiến cho khóe miệng của hắn không khỏi cong lên.
Thật ra trong Trường Sinh cốc sở dĩ có nhiều nấm cùng với Mộc Nhĩ, thế nhưng lại không bị phá hư là có nguyên nhân. Bởi vì động vật hoang dã rất ít loài biết ăn những thứ thực vật này.
Mộc Nhĩ tươi không thể ăn, bởi vì Mộc Nhĩ tươi sẽ có độc, bên trong chứa một loại chất tên là morpholine. Chất này khi ăn vào sẽ dẫn đến viêm da, thậm chí nghiêm trọng hơn còn có thể gây dị ứng niêm mạc đường hô hấp, có thể sẽ bị ngạt thở.
Mà loại chất này không tan trong nước, thế nhưng chỉ cần phơi khô thì morpholine ở bên trong sẽ tự động bị phân giải. Cho nên sau khi phơi khô thì rửa qua nước, lúc đó ăn sẽ không sao. Nhưng mà Nấm dại thì đích thực có độc.
Nấm và Mộc Nhĩ bản chất không giống nhau lắm, Nấm có rất nhiều loại sẽ có độc.
Mà động vật hoang dã, rất nhiều loài không phân biệt được màu sắc (mù màu). Ví dụ như hươu, có lúc cũng sẽ ăn nhầm nấm có độc, tự chúng kết liễu chính mình. Lâu dần chúng nhận ra nguy hiểm, cho nên ngoại trừ côn trùng, tất cả động vật hoang dã đều sẽ không ăn Nấm.
Trừ phi chúng rất đói, và đánh hơi được là loại không có độc. Nếu không, bọn chúng sẽ không ăn, cho nên trong rừng nguyên sinh, Nấm và Mộc Nhĩ dại có rất nhiều cũng không sợ bị động vật phá hỏng.
“Bắt đầu nào!” nhìn phía trước có cả đống Mộc Nhĩ, còn có Nấm Đầu Khỉ, Nấm Mực, Cổ Dục xoa xoa đôi bàn tay, tiếp đó bắt đầu hái lên hết…
Ban đầu ba mẹ con Gấu không hiểu rõ Cổ Dục đang làm cái gì, nhưng rất nhanh hai con gấu nhỏ lập tức hiểu được. Tiếp đó bọn chúng bắt đầu chủ động giúp hắn.
Thực sự Gấu rất thông minh, lại thêm tác dụng thần kì của nước giếng của Cổ Dục, động tác của bọn Gấu chậm chạp, bắt đầu từ từ giúp Cổ Dục đi hái nấm.
Đương nhiên, bọn chúng không rõ cái nào có độc, cái nào không có độc. Cho nên bọn chúng hái được cây nấm nào lập tức ném cho Cổ Dục, để cho Cổ Dục tự phận loại.
Hơn nữa bọn chúng vẫn là Gấu chưa trưởng thành nên hình dáng vẫn chưa quá to, rất thích hợp để leo lên cây. Nên nhớ, Nấm Đầu Khỉ chỉ sinh trưởng trên thân cây, mà không sinh trưởng trên mặt đất, nên hai con Gấu nhỏ cũng giúp hắn không ít.