Cha và chú hai của Tống Minh chuyên kinh doanh lá trà, sản nghiệp trải dài khắp cả nước. Nếu như nói Đại Mã tổng, Tiểu Mã tổng là thương nhân đỉnh cấp, Hứa Cẩm là thương nhân trung cấp thì hai người họ Tống chính là thương nhân cao cấp. So sánh lên trên thì có thể chưa đủ nhưng so xuống dưới chắc chắn thừa sức. Nếu như họ không ở trong top 100 người giàu nhất ở Trung Quốc, thì trong top 200 khẳng định sẽ có họ.
Hơn nữa, điều chủ yếu nhất là nhà họ từng có quan hệ thân thiết với quan lại, dẫn đến việc ông Tống cũng không thiếu bạn tốt trong chính phủ. Mặc dù nhà của ông không phải doanh nghiệp nhà nước nhưng cũng không có ai dám động vào.
Ông cụ Tống năm nay đã bảy mươi sáu tuổi, ông đã chính thức về hưu một vài năm trước.
Khi ông ấy vừa về hưu cũng có không ít người cầm lá trà đến để mời ông xào giúp một nồi, thậm chí trả giá trên trời, 1 triệu tệ một nồi. Đấy là còn không tính tiền lá trà, chỉ xào là có ngay mấy triệu tệ, nhưng ông Tống lại đuổi bọn họ đi hết. Ông là người thiếu tiền hả? Nói đùa!
Nhưng bây giờ, nhìn lá trà trong nhà của Cổ Dục làm ông thấy thích thật sự.
“Phù!” thở phào một cái, đầu tiên ông tập trung vào lá trà Long Tỉnh kia, rồi cảm nhận nhiệt độ lửa, tiếp đó ông liền chia lá trà và rót vào nồi.
Xào trà chia làm ba nồi. Nồi đầu tiên tên là nồi Sinh, nồi thứ hai là nồi Nhị Thanh, và nồi cuối cùng là nồi Thục. Sức người tạo ra sản lượng không cao bằng máy móc, nhưng tay của con người phán đoán nhiệt độ nhạy bén hơn nhiều so với máy móc. Cho nên trà ngon chân chính là dùng tay để xào.
Tiếp theo là rót lá trà vào trong nồi, ông Tống cũng bắt đầu dùng sức đảo lên. Hai tay ông không ngừng nâng lên hạ xuống, kỹ thuật đúng là không phải nói chơi.
Hơn nữa, mùi hương của lá trà trong nồi rất nhanh cuốn theo vào trong không khí, phòng của nhà ông dần dần ngập tràn mùi lá trà đậm đà.
Tống Mính ngồi ở bên cạnh ngửi thấy hương vị trà này liền sững sờ, sau đó trong mắt cô lóe lên nỗi khiếp sợ.
Tống Minh là người nhà chuyên về lá trà, cho nên rất hiểu trà. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở bên cạnh ông nội, bởi vì do cha mẹ mải mê làm ăn ở phương Nam. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đề nghị giúp cha mẹ buôn bán, cô về mở một quán trà ở cạnh ông nội.
Có thể nói cô chính là ngâm trà mà lớn lên, nên để biết trà này tốt hay không, cô không cần uống mà chỉ bằng vào việc ngửi và nhìn là cô có thể dự đoán được tám chín phần mười.
Trà của nhà Cổ Dục nhìn từ giống được bán trông cũng không tệ lắm, mặc dù không tính là loại đứng đầu nhưng bề ngoài khá ổn. Ban đầu cô ấy tò mò tại sao ông nội của mình lại muốn tự tay phải xào nó?
Vốn dĩ cô còn cho rằng ông nội làm thế có thể vì muốn trả ân tình, nhưng bây giờ cô biết, cô vẫn quá ngây thơ. Khi lá trà vừa xuất hiện, cô biết ngay đây không chỉ là loại trà cao cấp, mà có thể nói đây là loại trà đỉnh cấp nhất, là loại trà đứng đầu trong các loại trà.
Mùi hương này chỉ ngửi một chút đã làm người ta cảm thấy vui tươi thanh thản. Chất lượng của trà thậm chí còn tốt hơn một chút so với loại trà chuyên dành riêng cho chính phủ.
“Tên kia lấy trà ngon như thế này ở đâu nhỉ? Chẳng lẽ hắn mang cây mẹ về luôn sao?” Đại não của Tống Mính trống không khi ngửi được mùi thơm này, tình huống gì đây trời?
Nồi trà xanh đầu tiên nhanh chõng đã được xào xong, ông cụ Tống lấy toàn bộ lá trà trong nồi ra, tiếp đó lấy một cái lá trà ra ngửi mùi thơm của nó, vẻ mặt ông lúc này say mê nở nụ cười.
“Cực phẩm, đúng là cực phẩm trong cực phẩm!” . ngôn tình hài
“Ông nội ơi, trà ngon như thế nào cũng phải pha một bình để nếm thử chứ ạ, con đi lấy đồ pha trà đây.” Tống Mính nhìn những lá trà này, trong miệng khẽ nuốt nước miếng một cái, sau đó cô nói nhỏ.
“Ài, đừng có gấp, đây là trà của cậu Cổ, hai chúng ta muốn làm điều gì thì đợi đi đến nhà cậu ấy rồi nói tiếp.” Mặc dù ông cụ Tống cũng rất muốn nếm thử vị của lá trà, nhưng ông vẫn nhịn được. Ông giơ tay chặn lại, cố nén suy nghĩ muốn thử một chút lá trà trong lòng mình. Ông cụ đưa mắt nhìn vào bao lớn màu hồng ở trên, trong đó có đủ các loại trà đen và trà xanh.
Lúc này, đương nhiên Cổ Dục không biết ông cụ Tống đang làm việc bận rộn ở nhà, hiện tại hắn còn đang điều chỉnh dược liệu.
Sau khi thức dậy vào sáng hôm nay, hắn trước tiên vẫn là đi câu cá như thường lệ.
Cách mấy ngày không câu tất nhiên sẽ có hàng lớn! Quả nhiên là vậy, hôm nay hắn thả cần đầu tiên liền câu được hàng lớn. Tuy nhiên nó không phải là các loại thăng cấp nước giếng, mà là một món đồ cổ.
Một tượng Phật bốn mặt được mạ vàng bốn phía có lẽ là từ thời nhà Minh, nhưng cũng có thể không phải ở thời Minh. Cổ Dục điều tra một chút, tượng Phật mạ vàng bốn phía này hẳn là của nước Xiêm La Cổ (Chính là Thái Lan ngày nay) cống nạp lễ vật cho nhà Minh bằng đường thủy, hoặc là Trịnh Hòa mang về từ Tây Dương nhưng không biết tại sao bị rơi trong biển.
Bốn mặt của tượng Phật vàng này cao khoảng 60cm, rất nặng, còn được bảo tồn rất tốt. Cổ Dục tra ở trên mạng một chút, giống tượng Phật vàng này có một cái đấu giá được hơn 200 triệu. Nếu như là loại bình thường giá cũng không thấp hơn 100 triệu.
“Được đấy, như vậy là lại có thêm 100 triệu.” Cổ Dục nhìn tượng Phật trước mặt vui vẻ cười híp mắt, tiếp đó ném tượng Phật vào trong không gian. Quả nhiên là số tiền này không cần kiếm vội làm gì, cứ từ từ thì chuyện nên đến sẽ đến.
Ngoại trừ Phật Vàng, hôm nay các chủng loại cá ở cũng đều không tệ.
Sau khi ném cá đù vàng vào bể cá lầu hai của nhà mình, ném cá ngừ vây xanh vào bể nước bí mật. Còn những loại cá khác thì hắn cho vào ao nước, làm xong tất cả Cổ Dục bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Không lâu sau, Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng đến để chuẩn bị làm việc. Mà đi theo chung với họ còn có Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi và Phùng Thư Nhân.
Nhưng hôm nay ba cô bé cũng đừng hòng được chơi đùa, Cổ Dục muốn để cho các cô giúp hắn xử lý dược liệu.