Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

“Đúng rồi! Cậu Cổ, cậu có định bán những cây Nhân sâm này không? Nếu có thì bán cho tôi một cây nhé!” Sau khi xuýt xoa, đột nhiên ông cụ Tống nhớ ra chuyện gì đó và lớn tiếng hỏi.

“Được ạ! Ông muốn lấy cái nào?” Những cây Nhân sâm này đều bị đứt rễ, mặc dù nếu như Cổ Dục muốn trồng thì cũng có thể trồng được. Thế nhưng nói ra chuyện thẳng thắn như vậy thì cũng không tốt. Hiện tại hắn vẫn còn có nhiều Nhân sâm, kế đó là hạt giống của mấy cây Nhân sâm này cũng đã được hắn trồng ở sau vườn. Sau này chỉ cần thường xuyên tưới nước giếng mỗi ngày, có lẽ rất nhanh hắn sẽ có Nhân sâm để mà sử dụng.

“Cây Nhân sâm 120 năm tuổi đó của cậu quá quý giá, lão già như tôi mặc dù rất muốn nhưng cũng không thể lấy được. Thế này đi, tôi chọn cây Nhân sâm 40 tuổi kia, ra giá 600 ngàn để mua được chứ?" Ông cụ Tống suy nghĩ một chút rồi cầm cây Nhân sâm nhỏ tuổi nhất lên và hỏi.

Nhân sâm núi trăm năm tuổi, chất lượng tốt thì bán được hơn 2 triệu tệ là không thành vấn đề.

Thật ra Cổ Dục nhìn qua gốc sâm trên dưới 40 năm tuổi và còn bị đứt rễ là không đáng 600 ngàn. Rõ ràng rằng ông cụ Tống đưa ra giá này không chỉ bao gồm giá cây Nhân sâm.

Mặc dù trong đấy có thể có suy nghĩ để cho Cổ Dục kiếm chút tiền lời, nhưng Cổ Dục cũng không phải là người làm ơn cầu báo đáp. Nếu như hắn trồng Nhân sâm đến 40 năm tuổi thì đừng nói là 600 ngàn, 800 ngàn hắn cũng sẽ không bán, vì đây chính là dùng nước giếng để tưới nên chắc chắn sẽ biến dị.

Nhưng bây giờ cây Nhân sâm này là thuần tự nhiên, do đó hắn không thể lấy giá cao như thế.

“Cụ Tống, ông cũng thấy rằng cháu không thiếu tiền, nên ông muốn cây Nhân sâm này thì 400 ngàn là được rồi.” Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi đưa ra một cái giá rất hợp lý, thậm chí thấp hơn so với giá thị trường một ít.

Nghe được Cổ Dục không nói hai lời đã giảm giá 200 ngàn, những người phía người không khỏi chấn động đầu óc một lần nữa. Ông cụ Tống cảm khái sự hào phóng của Cổ Dục, Tống Mính tò mò về Cổ Dục, mà ba người còn lại thì hết sức khâm phục hắn. Đây chính là 200 ngàn đó, hai nhà của các cô gom lại cũng không đủ 200 ngàn.

Tuy nhiên Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi không biết đó là ý gì, bây giờ các cô thấy đã dọn dẹp xong nên chạy ra sân sau tìm Bạo Quân để chơi. Vẫn là trẻ con tốt nhất, trong lòng không có ý nghĩ gì.

“Ài! được rồi, vậy tôi lấy nhé.” Ông cụ Tống nghe Cổ Dục nói vậy cũng không kì kèo nữa, mà ông cười ha hả đem cây Nhân sâm giá 400 ngàn đó bọc lại.

Thật ra để chứa Nhân sâm thì dùng hộp ngọc hoặc hộp gỗ là tốt nhất, nếu không có cũng có thể dùng cỏ xỉ rêu để gói. Nhưng Cổ Dục không có đồ gì ở đây nên hắn cũng chỉ có thể gói khá đơn giản.

Đúng rồi cụ Tống, ông muốn đem về xử lý Nhân sâm này ăn như thế nào ạ? Ngâm nước hay là nấu canh?” Nhìn ông cụ Tống đang bận rộn, đột nhiên Cổ Dục nhớ ra hắn cũng không biết làm sao để ăn những củ sâm này đâu. Cổ Dục nhìn dáng vẻ của ông cụ Tống như rất hiểu biết, cho nên hắn lập tức hỏi.

“Nói bậy, nấu canh gì chứ? Nhân sâm có tính dược lớn như thế mà để nấu canh, ăn xong rồi lão già như tôi làm sao có thể chịu nổi đây?" Ông cụ Tống nghe được Cổ Dục nói vậy, ông cụ ngồi một bên lập tức cười ha ha nói.

Quả thật là có món Nhân sâm hầm gà, nhưng vấn đề ở chỗ những Nhân sâm đó cơ bản là được trồng nhân tạo, dược tính rất kém cỏi. Hơn nữa cũng không dám dùng Nhân sâm quá lâu năm, thông thường là 5 năm tuổi trở xuống, hầu hết sẽ không dùng Nhân sâm trên 5 năm tuổi.

Đến nỗi dùng nhân sâm để ngâm nước, việc đó còn lợi hại hơn so với nấu canh nữa. Nếu như làm như vậy thật thì đúng là không muốn sống nữa rồi.

Cổ Dục suy tư một chút về dược hiệu của Nhân sâm, hắn không khỏi nở nụ cười. Được rồi! Hắn đúng là rơi vào ngõ cụt, trước đó hắn còn nghĩ để hầm gà hoặc ngâm nước uống…

“Nhân sâm! Nhất là Nhân sâm tự nhiên có phẩm chất tốt như thế của cậu, lựa chọn tốt nhất là phơi khô, sau đó cất giữ lại. Lỡ như sau này có việc gì ngoài ý muốn thì thứ này có thể dùng để cứu mạng. Còn tôi thì chuẩn bị lấy cây này về để ngâm rượu đấy.”

Nhìn thấy Cổ Dục đã hiểu rõ, ông cụ Tống mỉm cười, tiếp đó dùng vẻ mặt đắc ý nói.

“Ngâm rượu sao?” Tuy nhiên sau khi Cổ Dục nghe ông ấy nói vậy, hai mắt của hắn lập tức phát sáng.

Ngâm rượu, chuyện này có thể được nè. Mặc dù Cổ Dục không thích uống rượu lắm, nhưng những cây Nhân sâm này giữ lại để dành thì cũng đã có. Còn đem đi phơi nắng thì không cần, bởi vì hắn muốn dùng tươi.

Thế nhưng nếu thật sự để làm đồ ăn thì không có ai chịu được, còn ngâm rượu cũng là một sự lựa chọn tốt. Mà để ngâm rượu thì đương nhiên là không thể chỉ ngâm Nhân sâm rồi, lần này Cổ Dục còn hái không ít những loại dược liệu kh. Là một bậc thầy đông y, gần như ngay lập tức trong đầu hắn đã nhớ đến khá nhiều phương thức để ngâm rượu.

“Có thể dùng cái này!” Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu và ghi nhớ kỹ.

Vào giữa trưa, hiếm khi nhà của Cổ Dục lại có nhiều người ngồi ở đây cùng ăn cơm.

Ăn cơm xong, Lâm Lôi và Lý Vân Vân tiếp tục đi làm việc ở ngư trường, mà Phùng Thư Nhân cũng đưa Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đi đến cửa thôn. Hôm nay là chủ nhật, chiều nay các cô bé còn phải tới trường học nội trú để ngày mai có thể đi học.

Nhưng may là cũng sắp nghỉ rồi.

Sau khi nhóm Phùng Thư Nhân rời đi, ông cụ Tống và Tống Mính cũng phải trở về. Mặc dù ông cụ Tống hơi lưu luyến không muốn về, nhưng ông không thể ở nhà Cổ Dục qua đêm được, đúng không?

Tuy nhiên trước khi đi ra ngoài, Cổ Dục đưa cho cụ Tống một phần ba, có khoảng 1kg lá trà mà ông cụ đã tự xào. Bản thân Cổ Dục uống không nhiều, cho nên có thể đưa cho ông cụ Tống một chút.

Đối với việc này thì ông cụ Tống không từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui