Vua Núi không muốn ra khỏi sân nên Cổ Dục cũng không ép nó, cho nên hắn chỉ tự lái xe đi đến xưởng rượu bên kia.
Xưởng rượu cũng không xa, dù sao đều là người của thôn Cổ gia, chỉ là trong thôn và ngoài thôn khác nhau. Lái xe để đi mua rượu nên khoảng cách này cũng không thành vấn đề.
Cổ Dục lái xe không đến mười lăm phút thì đã thấy một xưởng rượu đóng chặt cửa chính.
Mặc dù xưởng coi như đã dừng hoạt động từ lâu, ống khói cũng không còn bốc lên khói. Bên ngoài là nơi để phơi lương thực cũng đã trống trơn, thế nhưng mùi rượu đậm đặc cũng sẽ không tan biến hoàn toàn theo thời gian.
Theo thời gian, Cổ Dục đã lái xe đến cổng chính của xưởng rượu. Từ bên trong mấy con chó bắt đầu sủa lên điên cuồng, xem ra ở đây nuôi không ít chó.
Khoảng chừng sau một phút, một người đàn ông trung niên đẩy cửa đi ra và tò mò nhìn xe của Cổ Dục ở ngoài cửa. Mà những con chó kia thấy có người ra nên cũng không sủa nữa, thoạt nhìn chúng được thuần hóa rất tốt.
“Chào cậu, đến đây có việc gì không?” Người trung niên nhìn Cổ Dục và mở miệng hỏi.
“Chú là chú Tuyền phải không ạ? Cháu là Cổ Dục, thôn ở phía Đông…” Cổ Dục bước xuống xe rồi nói với người trung niên kia.
“À! Tôi biết cậu rồi. Tiểu Dục đúng không, có chuyện gì sao? Cậu là đi mua rượu phải không?”
Cổ Dục còn chưa giới thiệu xong mình là người ở đâu, thế nhưng người đàn ông trung niên đã nở một nụ cười trên mặt, sau đó vui vẻ nói.
Ở thôn họ Cổ, à không! Phải nói là ở các thôn trong 10 dặm quanh đây, cũng như một số thôn khác. Tiếng tăm của Cổ Dục không phải vang dội bình thường. Những người này có lẽ không biết Cổ Dục trông như nào, nhưng chắc chắn họ từng nghe về danh tiếng của Cổ Dục.
Hắn không cần báo ra tên của ông Hai thì bản thân hắn đã giải quyết được.
“Đúng vậy chú Tuyền, cháu chuẩn bị mua một chút rượu để về ngâm.”
Tên của người này là Cổ Tuyền, chú ba đã giới thiệu với hắn vào hôm qua.
Cổ Dục nghe được Cổ Tuyền đã nhận ra mình là ai nên cũng không nói nhiều, hắn trực tiếp nói ra ý đồ đến đây. Mà sau khi Cổ Tuyền nghe Cổ Dục nói, ông lại hơi phân vân một chút.
“Tiểu Dục à! chúng ta đều là người cùng thôn nên chú cũng nói thật với cháu, cháu đến quá sớm rồi. Để ngâm rượu thì tốt nhất phải dùng cao lương, tuy nhiên phải đợi đến cuối tháng chín đầu tháng mười cao lương mới có. Đến lúc đó cháu lại tới như vậy giá cũng rẻ hơn nhiều đấy!” Cổ Tuyền nhìn Cổ Dục vừa cười vừa nói.
“Không sao đâu chú Tuyền, cháu muốn mua chính là loại rượu lâu năm kia ở chỗ chú.” Nghe Cổ Tuyền nói xong lập tức Cổ Dục khoát tay, thật ra hắn khá coi thường loại rượu vừa mới chưng cất kia. Tất nhiên là hắn không thiếu tiền, đối phương cũng không thể nào lừa gạt hắn, vậy nên chắc chắn hắn muốn mua chính là loại rượu tốt nhất mới được.
“Rượu lâu năm cũng không rẻ đâu…” Cổ Tuyền nghe Cổ Dục nói xong, ông ấy cũng có chút do dự rồi nói với vẻ thăm dò, nhưng mà Cổ Dục phất tay không để ý.
“Chú Tuyền! chú cũng biết cháu không quan tâm điều đấy mà.”
“Vậy được rồi, cháu lái xe vào đi!” Cổ Tuyền nhìn dáng vẻ của Cổ Dục, lại nhớ đến tin đồn liên quan đến hắn. Đúng vậy! Đối với người khác thì không rẻ, nhưng mà đối với Cổ Dục thì quả thực không tính là gì. Cho nên sau khi nở nụ cười, Cổ Tuyền phất tay rồi mở cửa chính ra hướng dẫn Cổ Dục lái xe đi vào bên trong xưởng rượu.
Khi xuống xe, mùi bã rượu trong không khí càng thêm dày đặc.
Dưới sự hướng dẫn của Cổ Tuyền, Cổ Dục dừng xe xong rồi xuống xe đi theo Cổ Tuyền đến hầm rượu của ông. Hầm rượu này không nằm trên mặt đất, mà là được xây ở bên dưới mặt đất.
Từ lúc Cổ Tuyền mở cửa hầm ra, Cổ Dục còn chưa đi vào nhưng xém nữa đã bị mùi rượu đậm đặc làm cho sặc. Không thể không nói rằng mùi vị này thật sự quá nồng.
Cổ Tuyền nhìn dáng vẻ của Cổ Dục cũng không nhịn được cười, ông cố ý để cho Cổ Dục dừng lại một chút để thoải mái hơn. Sau khi mùi hương nhạt một chút, ông mới dẫn Cổ Dục đi xuống.
Hầm rượu của nhà Cổ Tuyền đúng là tồn không ít rượu, Cỏ Dục vừa mới đi vào, nhìn từ xa đã thấy được hơn trăm vạc rượu. Hơn nữa mỗi vạc rượu này còn không nhỏ, cũng là loại 50kg, tính cả trọng lượng của cái vạc thì mỗi cái đều hơn 100kg.
Càng đi vào sâu bên trong thì có thể thấy được rượu càng lâu năm hơn. Thậm chí có không ít vạc rượu trên bề mặt có phủ một lớp bùn kèm theo một lớp rêu mọc dài. Phải biết nơi này chính là Đông Bắc, khí hậu ở đây chủ yếu ở đây là khô cằn.
Mặc dù so với phía ngoài thì hầm rượu bên trong ẩm ướt hơn nhiều, nhưng muốn mọc rêu dài như thế này ở Đông Bắc thì chính xác không phải là một chuyện dễ dàng.
“Những rượu này là rượu đã ủ lâu năm, càng vào trong thì càng lâu năm, giá cả cũng càng cao. Tuy nhiên nếu cháu muốn ngâm rượu thì dùng những loại mới chưng cất năm ngoái là được, rượu cao lương và rượu bắp là loại thích hợp nhất. Nếu muốn uống rượu nhẹ một chút thì nơi này có rượu gạo nếp, rượu gạo, lúa mì, còn có vài loại hỗn hợp. Ở đây nhiều nhất chính là rượu hỗn hợp năm vị. Tuy nhiên loại rượu này thích hợp uống trực tiếp hơn, không phải chú đang khoác lác với cháu nhưng hương vị rượu của chú không kém rượu Ngũ Lương là bao đâu.” Cổ Tuyền nhìn ánh mắt tò mò của Cổ Dục, ông cũng giới thiệu cho hắn quá một lượt.
Nghe Cổ Tuyền nói, Cổ Dục cũng gật đầu liên tục, thật ra thì hắn cũng không hiểu rượu lắm. Người Đông Bắc thích uống bia, họ đương nhiên cũng uống rượu trắng. Nhưng so với uống rượu trắng thì số người uống bia nhiều hơn, Cổ Dục chính là người thích uống bia hơn uống rượu.
Hắn cảm thấy rượu trắng quá cay và quá thối nên hắn thật sự không thích lắm. Sau khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm thì hắn mới uống rượu trắng một chút. Bởi vì có lúc đơn vị liên hoan nên có nhiều thứ là không thể lựa chọn được, cho nên hắn thực sự không biết nhiều về những thứ này.
Nhưng hắn biết một điều, Cổ Tuyền chắc chắn không có lừa hắn, vậy nên hắn chọn mua thứ đắt tiền là được rồi.