Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Nhìn số tiền Cổ Tuyền tính ra được, Cổ Dục không nói gì mà trực tiếp chuyển khoản 140 ngàn qua. Bởi vì hắn biết rằng hai vò rượu này chắc chắn không chỉ có 175 lít, dựa theo giá cả hắn thêm tiền cho ông chẵn 140 ngàn.

Hơn nữa Cổ Tuyền vì nể mặt người quen nên giao dịch bán rẻ hơn một chút, nhưng Cổ Dục cũng không phải là người thích chiếm tiện nghi người khác. Đương nhiên khi Cổ Dục mua với giá tiền này thì trong mắt hắn thì cái giá này vẫn là có lời. Đối với người khác 140 ngàn là một khoản tiền, nhưng mà đối với Cổ Dục thật ra cũng không tính là cái gì, vì hai con cá của hắn giá đã không dưới 140 ngàn.

Nhìn Cổ Dục tỏ ra hào phóng như thế, Cổ Tuyền cũng không còn gì để nói. Thế là ông lập tức liên hệ người đến giúp Cổ Dục đặt ba vạc rượu lớn vào xe hắn, vạc rượu lớn bằng thủy tinh hiển nhiên là không cần trả tiền.

Cổ Dục mặc dù không có chuyện gì, nhưng hắn đã uống rượu cho nên Cổ Tuyền lái xe đưa hắn về nhà. Tiếp đó ông hướng dẫn công nhân bưng vò rượu xuống xe và rót vào trong vạc đã được rửa sạch. Quả nhiên là theo như Cổ Dục vừa nhìn thì tất cả chỗ rượu này ước chừng hơn 185 lít, Cổ Dục trả 140 ngàn còn tính là hắn có lợi đấy chứ.

Cổ Dục không muốn lấy hai vạc rượu không kia, mặc dù nó coi như vật cũ nhưng Cổ Dục đưa lại cho Cổ Tuyền. Hắn không dùng đồ này để làm gì hết, khi trở về Cổ Tuyền còn có thể tiếp tục để đựng rượu.

Sau khi bọn người Cổ Tuyền rời đi, Lý Vân Vân và Lâm Lôi cũng đi tới nhìn vạc rượu lớn này. Các cô đều ngơ ngác, tuy nhiên các cô thật sự không hiểu nổi Cổ Dục là đang muốn làm gì.

Mà Cổ Dục nhìn những rượu này cũng đang suy nghĩ nên đặt cái gì vào trong, dược liệu và nước giếng chắc chắn không thể thiếu, mà ngoại trừ hai thứ này thì hắn còn phải chuẩn bị thêm một vài thứ nữa.

“Làm một bình rượu Bách toàn đại bổ cũng được nhỉ?” Nhìn bình rượu này, Cổ Dục đứng lên lẩm bẩm nhỏ, sau đó không khỏi cười he he. Thập toàn đại bổ đã không đủ, bây giờ hắn muốn Bách toàn đại bổ mới chịu.

Dù sao đến lúc đó hắn cũng không uống, ai uống thì người đó biết bổ như thế nào đi!

Sau khi Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân tan làm về nhà, Cổ Dục cũng bắt đầu triển khai kế hoạch của mình.

Đầu tiên phải thêm vào đó nước giếng để cải thiện mùi vị và đặc tính riêng của rượu.

Không cần thêm quá nhiều nước, bởi thêm quá nhiều thì nồng độ rượu sẽ hạ xuống, cho nên chỉ cần cho từ mấy chục đến hai trăm lít nước giếng là được. Sau đó đem những dược liệu kia dựa theo dược tính mà bỏ vào trong bình, đương nhiên dược tính xung khắc thì chắc chắn sẽ không được bỏ vào. Đông y chú trọng quy tắc phối thuốc mười tám phản, mười chín úy. Những điều này Cổ Dục đã tiếp thu được ngay khi tiếp nhận kỹ năng bậc thầy đông y. Hắn đương nhiên sẽ không pha linh tinh, chỉ cần là những thứ không xung đột dược tính, hắn đều sẽ bỏ cả vào.

(十八反十九畏: Mười tám tương phản, mười chín úy: Nó dùng để nói về một số loại thuốc không nên được sử dụng, vì hậu quả của việc sử dụng kết hợp sẽ tạo ra tác dụng phụ khác nhau. Trong thời cổ đại, 18 tương phản và 19 úy được dùng để gọi các tên thuốc khác nhau có thể tương tác, được đúc kết và biên soạn thành các công thức trong triều đại nhà Tấn và nhà Nguyên.)

Những cây nhân sâm trăm năm bị đứt mất một số rễ đều được hắn bỏ vào.

Còn cả đám linh chi hắn hái được cũng đều ném vào chung một chỗ. Thứ này cũng không dùng nước giếng để nuôi dưỡng được, để lại cũng không có tác dụng gì chi bằng cứ bỏ hết vào ngâm rượu.

Nhưng mà chỉ có Nhân sâm, linh chi, hoàng kỳ thì chưa đủ, Cổ Dục còn đang nghĩ phải thêm tiếp thứ gì vào.

“Đúng rồi, còn lộc nhung, một trong ba vật quý vùng Đông Bắc! Mình còn nhớ chú Kiến Quân có nói qua ở gần đây có chỗ nuôi hươu. Tiếp đó chuẩn bị thêm ít Đông trùng hạ thảo, những thứ này nhà hắn không có, phải đi mua. Vì để cho rượu không trở nên quá đắng, dễ uống một chút thì có thể thêm vào một chút cẩu kỷ nhưng tuyệt đối không thể bỏ chung với pín hổ, bằng không sẽ làm loạn tính chất của rượu. Đúng vậy, tuyệt đối không được. Dái hươu cũng tạm được, nếu kết hợp thêm với rắn hổ mang chúa thì hiệu quả sẽ như thế nào nhỉ?” Vừa nhìn lọ rượu, Cổ Dục vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mặc kệ phải thêm cái gì, đầu tiên cứ phải làm trước rồi tính.

Sáng sớm hôm sau, Cổ Dục đầu tiên là câu xong cá, ngay sau khi Lý Vân Vân và Lâm Lôi tới. Hắn lập tức lái xe ra cửa, trực tiếp đi tìm chú Kiến Quân hỏi rõ nơi nuôi hươu nằm ở đâu.

Trang trại nuôi hươu này không phải gần thôn Cổ Gia mà là ở tận trên trấn Ngũ Đại. Nghĩ lại cũng đúng, chỉ dựa vào bán thịt, sừng hươu dù có kiếm được tiền nhưng cũng không thể nào đem lợi ích và hiệu quả kinh tế đẩy lên cao hết mức được. Cách tốt nhất là còn muốn mở khu trang trại thành nơi tham quan, để cho người ta đến vui chơi giải trí. Tên chủ trang trại kia chính là muốn dùng cách này để kinh doanh, nâng cao hiệu quả kinh tế.

Xác định vị trí, Cổ Dục lập tức lái xe đi về hướng trấn Ngũ Đại. Thời điểm đi trên đường hắn cũng gọi cho Khổng Văn Hạo một cú điện thoại. Chuyến đi này là để mua lộc nhung và dái hươu, nếu là đến trấn Ngũ Đại vậy thì có khả năng sẽ chạm mặt nhau.

Khổng Hạo Văn nghe Cổ Dục muốn tới đây, vốn đã sớm xuống xe đi vào công ty lập tức quay trở lại xe. Hắn vừa lái xe vừa nhắc đi nhắc lại, dặn Cổ Dục ở chỗ nuôi hươu chờ mình.

“Chú em nghĩ thế nào mà lại muốn mua lộc nhung vậy? Muốn làm dược thiện sao?” Cổ Dục đậu xe tại bãi đỗ xe ngay trước cổng trang trại, lúc hắn xuống xe thì nhìn thấy Khổng Hạo Văn ở phía xa cũng đã chạy tới, vừa đi tới đây câu đầu tiên của y hỏi chính là về ăn.

“Không phải! Tôi chuẩn bị mua về ngâm rượu.” Nghe Khổng Hạo Văn hỏi, Cổ Dục cười nhạt một cái, sau đó không thèm để ý mà trả lời.

“Ngâm rượu? Chú em còn nghiên cứu cái này?" Khổng Hạo Văn vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cổ Dục bởi trong ấn tượng của y, Cổ Dục cũng giống như chính bản thân hắn vậy. Đối với rượu không quá quan tâm thì mới đúng, hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào mà lại muốn ngâm rượu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui