Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem
Chương 210: Bắt cá chạch
“Chú ơi, ăn ngon quá!”
Cặp mắt cô bé sáng lên. Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi ngồi ở trên ghế salon nhà Cổ Dục vừa ăn dưa hấu vừa hưng phấn nói.
“Nếu ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Nghe cô bé nói, Cổ Dục cười cười. Sau đó cũng cầm lên một miếng dưa hấu bắt đầu ăn.
Không biết Dưa hấu vỏ đen là do phương pháp trồng hay là do liên quan tới kỹ thuật của Cổ Dục. Đương nhiên, theo như suy nghĩ của Cổ Dục thì hẳn là có quan hệ lớn với nước giếng của mình. Hắn đã đọc một số bình luận đánh giá về dưa hấu ở trên mạng.
Cũng chỉ là so với hàng nội địa thì dưa hấu này giòn hơn một chút, ngọt hơn một chút, cũng không có biểu hiện gì quá mức nổi bật.
Sở dĩ giá của nó mắc, đó là do nó được nhập khẩu từ Nhật Bản, mà trái cây ở nơi này toàn được bán ra với giá trên trời.
Nhưng mà không thể không nói, hương vị đúng là không tệ, bên trong có rất nhiều nước. Cắn một miếng dưa hấu cảm giác giòn tan mềm mịn, sảng khoái ngọt ngào, cộng thêm cảm giác mát lạnh do được ngâm trong nước giếng. Chỉ cần ăn một miếng thôi đã khiến người ta có cảm giác chịu không nổi. Phải biết rằng thời tiết hiện tại đang nóng dần lên, cho nên khi ăn một miếng dưa này thật sự là cảm thấy sảng khoái đến từng chân tơ kẽ tóc.
Cổ Dục mua dây dưa hấu này được gọi là Dưa hấu mặt trăng. Loại dưa hấu này cùng dưa hấu Tiểu Phượng ruột vàng đều trồng trên đất đỏ, sở dĩ gọi là Dưa hấu mặt trăng là bởi vì lúc lúc cắt ra nhìn từ xa trông rất giống trăng tròn.
Chẳng qua ngoại trừ điểm này, cũng không có cảm giác gì khác, ăn vào vẫn là vị dưa hấu.
Nhưng cái này chỉ là cảm giác của Cổ Dục. Còn Lâm Lôi và Lý Vân Vân thì khác, rõ ràng họ rất là thích quả dưa hấu này, vì thực tế vẻ ngoài của nó đúng là rất đẹp.
Một trái dưa hấu mấy ký lô như vậy, tất nhiên không có khả năng ăn hết một lần được. Cho nên mấy người Cổ Dục ăn được tầm một phần tư thì cảm giác không thể ăn nổi nữa. Cổ Dục đem vỏ dưa hấu ném cho gà Hắc Phong cùng chim đa đa ăn, số còn lại một nửa để vào trong tủ lạnh, một nửa chia cho Vua Núi cùng Bạo Quân. Đương nhiên Vua Bầu Trời cũng được ăn một chút.
Nhìn dáng vẻ ăn dưa của Vua Núi, Bạo Quân và Vua Bầu Trời, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đều cười gục tại chỗ.
Nhìn dáng vẻ của mấy cô bé, Cổ Dục cũng cười cười. Sau đó thì nằm trên ghế salon chơi điện thoại.
Nhưng ngay lúc này, Vua Núi đang gặm dưa hấu ở sân trước đột nhiên đứng lên nhìn về phía cửa chính. Thế nhưng nó cũng không có vẻ gì là muốn tấn công.
Đang lúc Cổ Dục tò mò không biết là ai tới, lúc này hai tên nhóc Cổ Vận cùng Cổ Dũng đang ở sau cánh cửa thò đầu ra, bọn nó hiếu kỳ nhìn vào bên trong.
“Này, hai đứa tới rồi thì vào đi!” Mặc dù Cổ Dục yêu thích hai cô bé Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi hơn. Nhưng dù sao cũng đều là trẻ con trong thôn, cho nên Cổ Dục cũng không có xem trọng nặng nhẹ. Nhìn thấy hai đứa nhỏ thò đầu vào, thế là hắn vẫy vẫy tay ra hiệu cho hai người đi vào. Sau đó hắn tính đi cắt một chút dưa hấu cho bọn chúng, nhưng lúc này Cổ Vận cùng Cổ Dũng lại đồng thời lắc đầu.
"Chú Dục! Chúng cháu là tới tìm Tú Tú cùng Phi Phi, chúng cháu có hẹn hôm nay cùng đi bắt cá chạch.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Cổ Vận lau nước mũi vừa cười vừa nói.
“Bắt cá chạch sao? Đi đâu để bắt?” Nghe Cổ Vận nói vậy, Cổ Dục dừng bước chân một chút sau đó có chút nghi hoặc hỏi.
Hắn biết bắt cá chạch là gì nhưng hắn nhớ những thứ này hình như cũng chỉ xuất hiện ở miền nam thôi mà. Bắt cá chạch, bắt lươn, miền bắc nhất là Đông Bắc có thể bắt được thứ này sao?
“Đi ra ruộng sẽ có.”
“Mỗi năm chúng cháu đều đi bắt.”
Nghe được câu hỏi của Cổ Dục, Cổ Vận cùng Cổ Dũng đều lên tiếng trả lời.
"Tiểu Dục chưa từng bắt cá chạch sao? Vậy có thể cùng bọn nó đi xem một chút, nơi này là nông thôn nên có không ít. Chúng ta cũng có chút lo lắng nếu bọn nó đi sẽ gặp phải rắn, nếu như cậu cùng đi thì tôi sẽ yên tâm hơn." Trong lúc Cổ Dục còn đang suy nghĩ, lúc này Lâm Lôi cũng đi tới rồi cười nói.
Sau đó cô ấy cũng nói cho Cổ Dục một số kiến thức thông dụng của việc bắt cá chạch này.
Cá chạch cùng lươn mặc dù đều không phải là cùng loại, nhưng cũng không khác nhau quá nhiều. Lươn là loài vật mà ở Đông Bắc không có, bởi vì đông bắc nhiệt độ không khí quá thấp, mà lươn thì phát triển quá chậm.
Đơn giản là một năm lươn chỉ có thể dài đến hai mươi phân, vẫn còn chưa trưởng thành, chớ nói chi là đưa ra thị trường. Cho nên tại Đông Bắc trừ phi được người nuôi dưỡng, bằng không sẽ không thể có lươn.
Mà nuôi dưỡng lươn phải chờ tới khi được 3 năm mới có thể đưa ra thị trường, cho nên ở Đông Bắc lươn tự nhiên thì không có.
Nhưng so với lươn, cá chạch thì lớn nhanh hơn nhiều, hơn nữa nó có khả năng chịu rét. Chỉ cần nước đủ sâu, hang đủ sâu, vào mùa đông chỉ cần nó đào sâu xuống ruộng thì sẽ không chết được.
Mà lươn thì cần lấy hơi để thở, cho nên nếu ở thời gian dài dưới nước nó sẽ chết.
Vì vậy Đông Bắc có không ít cá chạch, nhưng lại không có lươn.
Nhưng mặc kệ là cá chạch hay là lươn, những con vật này có lợi cũng có hại. Lợi là bọn chúng sẽ ăn côn trùng nên có tác dụng bảo vệ cho cây nông nghiệp, mà hại chính là bọn chúng sẽ đào hang ở bờ ruộng điều đó rất dễ dẫn đến đất ruộng bị sụp.
Chúng ta đều đã biết, lúa nước là loài thực vật được trồng trong nước. Nếu như cá chạch đào bờ ruộng cho hư, nước trong ruộng không còn thì lúa nước cũng sẽ chết.
Cho nên, trên cơ bản những thôn trồng lúa nước, thỉnh thoảng họ sẽ gọi bọn nhỏ đi bắt một ít cá chạch. Điều này không chỉ có thể bảo vệ bờ ruộng, cũng có thể làm một chút đồ nhắm rượu để giải thèm, còn con nít thì có thêm chỗ để chơi. Nghe xong lời nói của Lâm Lôi, Cổ Dục cũng hiểu ra.