Hiện tại hắn đang bán hải sản, nhìn như là gió êm sóng lặng nhưng thật ra cũng không biết được trong thôn có người có ý đồ gì hay không. Quan trọng nhất là người khác không biết hắn bây giờ có bao nhiêu tiền nên chưa có chủ ý.
Giả sử nếu về sau hắn trồng trọt dưa hấu gì đó, một năm kiếm lời mấy trăm triệu. Lỡ như người ta biết được có khi nào sẽ có vài người bí quá hoá liều, lúc đó có thể sẽ làm bại lộ bí mật của mình không?
Đến lúc đó thì được không đủ bù mất.
Huống chi bây giờ hắn kỳ thực cũng không thiếu tiền. Hiện tại một tuần hắn bán một lần cá, có thể bán được bình quân khoảng 1 triệu 700 ngàn tệ, vậy một năm cũng có thể kiếm lời hơn 80 triệu. Cộng thêm cá Huyết Long, cá Lù đù và các loại hải sản khác thì doanh thu đạt trăm triệu không phải là vấn đề lớn.
Đồng thời nếu tính cả những món đồ cổ kia, Cổ Dục nhẩm tính có thể một năm kiếm lời khoảng 800 triệu hay 1 tỷ cũng không thành vấn đề. Đã là như vậy, ẩn núp mà cũng có thể kiếm tiền nhiều như vậy thì mở thêm cái này nữa làm gì?
Đương nhiên, nếu về sau có cơ hội kiếm thêm chút tiền hắn vẫn cảm thấy hứng thú.
Đương nhiên ngoại trừ trái cây, hắn đối với trà cũng cảm thấy rất hứng thú. Hắn cũng không có quên số lá trà hái được từ hai cây trà kia, ông cụ Tống từng định giá mỗi ký tới mấy triệu lận.
Nếu quả thật có một ngọn núi để trồng trà, chỉ cần trồng mấy cây trà kia thì một năm thu vào cũng mấy trăm triệu đó nha!
“Tạm thời chưa có ý định.” Cổ Dục trả lời.
“Là tôi đã đường đột rồi, nhưng mà tay nghề của cậu thật là quá tuyệt!” Nhìn thấy Cổ Dục lắc đầu, Hứa Cẩm cũng thở dài một hơi.
Tiếp đó chân thành giơ lên ngón tay cái của mình tán thưởng, mùi vị kia đúng là vô địch!
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi chơi một lát sau đó đi học.
Chẳng qua lần này các cô bé chỉ có thể đi học được vài ngày nữa thôi. Bởi vì mấy ngày sau chính là ngày 1-6, học sinh tiểu học ngày 1-6 sẽ được nghỉ.
Mà Cổ Dục cũng đã nói với các cô bé muốn dẫn 2 đứa đi ra ngoài chơi.
Điều này đối với các cô bé thật đúng là đáng để mong đợi.
Buổi trưa, sau khi Phùng Thư Nhân tới ăn ké xong thì cũng tiễn hai đứa nhóc đi học. Cổ Dục đi vào ngâm một bình trà, cùng Hứa Cẩm và Khổng Hạo Văn nghỉ ngơi ở trong nhà.
Trộm được nửa ngày rảnh rỗi để nghỉ ngơi, người như Hứa Cẩm đúng là thật khó có được thời gian rảnh. Không giống như Khổng Hạo Văn, thường xuyên trốn việc đi chơi.
Mà đối với trà của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cùng Hứa Cẩm đều hết sức kinh ngạc. Ban đầu bọn họ còn muốn mua một chút, nhưng ở đây Cổ Dục cũng không có nhiều.
Một cây trà có thể ra lá trà thì cũng có giới hạn. Nhất là cây trà của Cổ Dục năm nay vừa gặp hạn, cho nên ít hơn nhiều cũng là điều tất nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người như vậy Cổ Dục cũng lấy ra cho mỗi người một hai gram. Nhiều hơn nữa cũng không có vì chỗ hắn bây giờ cả hai loại lá trà cũng chỉ còn lại một ít mà thôi.
Sau lần thứ hai thu hoạch lá trà, hôm sau cụ Tống đã đem trà tới cho hắn. Nhưng mà cũng chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi.
Ngâm trà, hóng gió, xem cá, cuộc sống như vậy thật sự rất là thoải mái.
Nhưng mà cuộc sống thú vị này cũng không có kéo dài quá lâu, bởi vì Cổ Dục phải bắt đầu đi xử lý mấy con tôm hùm đất kia.
Tôm hùm đất mặc dù ăn ngon nhưng mà xử lý quá phiền toái, nào là rửa nào là chà thật quá phiền phức.
Nhưng đồ ăn ngon thì lúc nào cũng rất phiền phức.
Hơn bốn giờ chiều hắn bắt đầu đi xử lý. Hứa Cẩm cùng Khổng Hạo Văn, còn có Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng tới phụ giúp. Tới 6 giờ tối xem như đã làm xong mấy con tôm.
Đương nhiên ngoại trừ tôm hùm đất thì Cổ Dục còn làm những món ăn ngon khác.
Buổi chiều trong nhà còn lại một ít trà Long Tỉnh, Cổ Dục làm tôm Long Tỉnh, băm thịt làm thịt viên kho tàu, thịt dê trộn thì là, thịt bò tái. Ngoài ra thêm một món ăn thanh đạm đó là nấm đông cô xào bắp cải xanh kiểu Thượng Hải, tổng cộng có 6 món ăn được đem lên bàn khiến cho chỉ nhìn cũng đủ làm người ta thèm nhỏ dãi.
Lúc bình thường là Lâm Lôi, Lý Vân Vân còn có người tới ăn chực Phùng Thư Nhân dọn dẹp. Nhưng hôm nay các cô ấy lại đi về trước, bởi vì quỷ mới biết mấy người Cổ Dục sẽ uống đến lúc nào.
Các cô ấy chỉ biết khi mình về, Cổ Dục đã mở két bia thứ hai.
Ban đầu Hứa Cẩm không muốn uống. Nhưng nhìn những đĩa thức ăn này còn có thịt tôm như kia hắn thật sự có chút không thể khống chế nổi chính mình thế là cũng bắt đầu theo uống.
Ba người một chai một chai tiếp một chai, trong bất tri bất giác đã uống két thứ hai. Phải biết rằng két bia của Cổ Dục không phải loại hai mươi bốn chai mà chỉ là mười hai chai.
Ba người uống cạn sạch hai két, vậy sẽ là mỗi người tám chai.
Mặc dù không có uống nhiều, nhưng có chút cảm giác hơi say.
Lúc này Hứa Cẩm đập một cái vào vai Cổ Dục, lời nói thành khẩn nhìn về phía Cổ Dục.
“Chú em Cổ! Cậu thật sự là một nhân tài, nhân vật lớn thường ở ẩn tại thành thị, nhân vật nhỏ thì ở ẩn tại vùng quê. Cậu đây coi như là nhân vật nhỏ đó nha!” Hứa Cẩm nghiêm túc nói.
“Ha ha ha ha, đúng là chưa có nghĩ tới nhưng mà cuộc sống như này thật sự rất thoải mái.” Nở nụ cười, Cổ Dục nhìn nhà của mình. Ngoài cửa có Vua Núi đang nằm ở nơi đó, Bạo quân nằm ở chỗ này, nhìn về bên này Vua Bầu Trời đã về ổ của mình nằm. Tất cả những điều này thật khiến Cổ Dục cảm thấy thật hài lòng. Có lúc con người cũng không cần tìm quá nhiều lý do để tạo cho mình áp lực, chính mình cảm thấy thoải mái mới là quan trọng nhất.