Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem
Chương 230: Canh cá đù vàng
Ông cụ đã nói vậy rồi bọn họ không dám không nghe theo. Nhưng nói thật, trong lòng bọn họ không phục chỉ cần nhìn ánh mắt của bọn họ là có thể thấy được điều đó.
Phải biết là đầu bếp trong nước có chia cấp bậc.
Người bình thường có chút tay nghề được gọi là đầu bếp sơ cấp hay còn được gọi là đầu bếp cấp năm. Mà những người tốt nghiệp từ trường dạy nghề đầu bếp ra thì được gọi là đầu bếp trung cấp hoặc gọi là đầu bếp cấp bốn.
Đầu bếp cấp bốn sau hai năm bồi dưỡng thì mới có thể thi sát hạch để lấy chứng nhận đầu bếp cấp ba. Tiếp đó lại qua hai năm nữa mới có thể tham gia sát hạch chứng nhận đầu bếp cấp hai.
Giải thích một cách dễ hiểu thì đầu bếp cấp hai cũng được cho là người đứng đầu trong những đầu bếp khác.
Chẳng qua nếu như là người thật sự có thiên phú về phương diện này thì khoảng ba mươi tuổi cũng có thể tham gia kỳ thi đặc cách. Nếu như thông qua thì mới có thể gọi là đầu bếp cấp một cũng có thể gọi là đầu bếp cao cấp. Bình thường mấy bếp trưởng trong khách sạn năm sao đều là đầu bếp cao cấp.
Mà hai người này chính là bếp trưởng hàng đầu, bọn họ không chỉ là bếp trưởng của khách sạn năm sao, mà còn là người phụ trách làm Quốc Yến. Mặc dù ông cụ bên cạnh là bếp trưởng chỉ huy họ làm ra các món ăn đặc sắc cho Quốc Yến, nhưng mà tay nghề của họ cũng không kém.
Không sai, ông cụ kia chính là đầu bếp có tay nghề giỏi nhất ở Trung Quốc, tên đầy đủ của ông là Tôn Lập Xuân. Nhưng bây giờ vì tuổi đã lớn, sức khỏe không thể chống đỡ nổi, vị giác cũng dần suy yếu nên ông cũng đã về hưu vào mấy năm trước rồi. Mặc dù vậy nhưng hiện nay ông vẫn được làm bếp trưởng trong phòng bếp Quốc Yến, có thể thấy được ông ấy tài giỏi đến mức nào.
Bây giờ hai người này càng muốn nhìn xem cái tên Cổ Dục khoe khoang trước mặt có thể làm được gì.
Nếu như mà Cổ Dục biết được suy nghĩ của bọn họ thì hắn sẽ cười chết mất.
Giỏi nhất trên toàn Trung Quốc sao? Hắn là siêu đầu bếp còn chưa nói gì, ai dám tự xưng giỏi nhất?
Cổ Dục đi tới chỗ con cá đù vàng rồi sờ lên thân cá một chút. Thực ra thì hắn muốn xem bọn họ xử lý con cá ra sao mà thôi.
Mặc dù cách làm của họ sai một chút nhưng trình độ xử lý cũng không tính là tệ. Trên cơ bản thì họ đã cắt xong phần nội tạng của con cá, nhưng mà phần xương cá cũng rất khó xử lý.
Nếu như mà hắn mặc kệ để bọn họ đứng rút xương cá ra thì cũng phải mất cả tiếng đồng hồ. Nhưng mà Cổ Dục cũng lười đợi họ nên hắn quyết định bắt tay vào làm cá. Sau khi xác định được vị trí của xương cá xong hắn dùng cán dao đập mấy cái trên thân cá. Nhìn thấy Cổ Dục làm vậy hai vị đầu bếp kia không khỏi sững sờ muốn đi lên ngăn Cổ Dục lại nhưng lại bị ông cụ ngăn cản.
"Long pháp đánh gãy!" Nhìn thủ pháp của Cổ Dục, ông cụ có chút khiếp sợ nói.
Bộ xương của cá cũng có thể gọi là xương rồng, mà thủ pháp Cổ Dục dùng đến là một loại đao pháp bị thất truyền. Lúc mà hắn dùng dao gõ xuống mấy cái trên thân cá, kỳ thực phần xương với thịt cá gần như đã bị tách ra. Sau đó Cổ Dục dùng dao tiến vào trong miệng cá dùng lực nhẹ nhàng nhất xoay một cái. Khi hắn rút tay ra thì trong tay không chỉ có một mình con dao mà trên dao còn ghim phần xương lưng hoàn chỉnh với phần nội tạng của cá.
Thấy được đến đây thì hai vị đầu bếp kia không khỏi nhìn nhau. Việc này quả thật ngoài phạm vi hiểu biết của bọn hắn rồi, nhưng mà Cổ Dục không để ý tới họ, mà hắn từ từ lấy ra toàn bộ nội tạng cá.
Sau đó Cổ Dục ướp cá với hành, gừng và một số gia vị khác. Trong lúc đó Cổ Dục để cho Lâm Lôi lên lầu bắt hai con cua nâu xuống. Tiếp đó Cổ Dục lấy ra nước canh đã được hắn bảo quản trong tủ lạnh ra.
Sau khi hấp xong hai con cua nâu thì Cổ Dục tách lấy gạch cua. Rồi sau đó trộn chung với nước canh đông đặc, bên trong hắn còn cho thêm trân trâu nữa. Đương nhiên đó không phải trân châu thật mà là loại được làm từ thịt băm.
Lúc này cá đù vàng được ướp cũng thấm gia vị rồi. Hắn mang cá ra đổ hỗn hợp trên vào bụng cá.
Ở đây có một kỹ xảo nhỏ là nếu ai tay nghề không tốt thì sẽ dùng tôm trượt hoặc tôm xay nhuyễn ép kín miệng cá lại phòng hờ lúc chiên cá nước canh bị chảy ra.
Nhưng mà Cổ Dục cũng không cần bởi vì hắn có thể đem đầu cá dựng đứng lên để chiên!
Sau đó Cổ Dục đun chảo dầu, đợi dầu nóng khoảng bảy phần rồi thì hắn xách đầu cá lên không ngừng tưới dầu lên. Mùi thơm từ từ lan ra, không lâu sau con cá đã được Cổ Dục tưới dầu lên chiên đến mức trong mềm ngoài giòn. Nhìn thấy con cá chiên đạt tới độ vàng giòn mà hắn mong muốn, tiếp đến sẽ phải trình bày món ăn. Kỳ thật Cổ Dục đối với việc trình bày món ăn không mấy xem trọng. Hắn trực tiếp luộc rau xong rồi xếp ra đĩa sau đó đem cá để lên tiếp đến lấy nước canh làm nước sốt để xối một chút lên con cá coi như xong. Lên món thôi nào!
"Ục…ục…" Nhìn con cá kia dậy lên mùi hương hấp dẫn làm cho bụng mọi người bắt đầu kêu réo không ngừng.
"Thật là một món canh cá đù vàng hoàn mỹ!" Nhìn thấy đầu con cá ngửa lên trông giống như là một con rồng thật sự đang ngửa mặt lên trời gầm thét. Ông cụ có chút ngạc nhiên, theo lý mà nói món ăn này cũng đã bị thất truyền lâu rồi, không ngờ lại có người làm ra được?”
"Chỉ là chút tài mọn thôi ạ! Thư Nhân đã đến rồi sao? Vậy thì chuẩn bị ăn thôi nào!" Nghe được lời nói của ông cụ, Cổ Dục cũng tùy ý đáp lại một câu rồi nhìn về phía Lâm Lôi hỏi.
"Cháu ở đây nè chú!" Nghe thấy Cổ Dục hỏi đến, lúc này bên ngoài cửa sổ sau lưng Cổ Dục truyền đến giọng của Phùng Thư Nhân. Trong tay cô nàng đang cầm điện thoại, nhìn cũng biết là cô nàng này nãy giờ đã livestream quá trình Cổ Dục làm món canh cá này rồi.