“Hu hu hu, mẹ Nhỏ ơi, chú Dục ăn hiếp con!”
“Sao thế? Không phải hai người đang chơi bóng rổ sao? Chú làm con ngã à?”
Nhìn dáng vẻ ‘có sấm mà không có mưa’ của Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi không khỏi buồn cười nói.
“Không ạ! So với chuyện đó thì càng ác liệt!” Nghe Lâm Lôi nói, Phùng Thư Nhân cũng tức giận đáp. Mà nhìn dáng vẻ của cô, Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều nhìn nhau một cái, chắc Cổ Dục sẽ không thật sự ra tay với Phùng Thư Nhân đâu nhỉ? Tuy nhiên nhìn Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi còn chơi ở trong sân trước thì chuyện này cũng không có khả năng. Dù thế nào đi nữa thì Cổ Dục cũng không làm chuyện xấu trước mặt trẻ con.
“Con nói thử xem, ác liệt thế nào?”
“Đúng vậy! Chuyện gì bọn dì đều đã xem qua, nói một chút chuyện gì ác liệt vậy?”
Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều đi tới nhìn Phùng Thư Nhân, các cô phải hỏi cho rõ ràng.
“Vừa rồi con mới bị chú úp sọt ạ.”
“Ừ… “Úp sọt” nghĩa là gì cơ?” Nhìn dáng vẻ tủi thân của Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi và Lý Vân Vân liếc nhau một cái, úp sọt có nghĩa là gì nhỉ? Hai người cũng chẳng biết gì nhiều.
“Là úp sọt đấy! Hai người có biết chơi bóng rổ không?”
“Biết chứ! Chính là đem bóng ném vào vòng rổ như này nè.” Lý Vân Vân vừa nói vừa làm tư thế đến gần đưa banh vào rổ.
“Không phải! Đó là dì đang ném rổ, ném rổ là kiểu đứng dưới rổ ném á.”
“À, mẹ biết rồi! Là cầm bóng như thế này rồi ném bóng vào rổ.”
“Chậc! Mẹ nhỏ ơi, đó là lên rổ.”
“Mẹ từng thấy úp sọt trên TV chưa? Chính là loại trong TV, trực tiếp nện banh vào vòng rổ đó!”
“À à! Mẹ biết rồi, Thế Vận Hội Olympic đã từng diễn ra! Tuy nhiên hầu hết là người da đen và người cao lớn úp, con nói là Cổ Dục cũng có thể úp rổ hả? Chú ấy phải nhảy rất cao đó.” Nhìn dáng vẻ tức giận của Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi nhớ lại một chút rồi sau đó xác định rồi nói.
“Đúng vậy ạ! Chính là úp rổ kiểu đó. Con đấu bóng rổ với chú ấy, lúc đầu chú đã chặn bóng của con một phát. Sau đó đến lượt bóng thứ hai thì con tiếp tục lui về sau, không thể đoạt được bóng. Thế nhưng chú ấy vẫn ở dưới rổ nhảy lên úp rổ con, giống như là…”
“Ha ha ha…”
“Dì Lý! Dì cười con phải không?”
“Không đâu! Dì nhớ đến một câu chuyện cười thôi.” Nhìn ánh mắt không lành của Phùng Thư Nhân, Lý Vân Vân ngay lập tức nghiêm túc trở lại nói.
“Chuyện cười nào ạ?” Thế nhưng rõ ràng Phùng Thư Nhân sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
“À! Bỗng nhiên dì nhớ rằng có người muốn giới thiệu đối tượng cho dì.”
“Phốc!” Lâm Lôi nghe Lý Vân Vân nói lung tung cũng không nhịn cười được.
“Mẹ Nhỏ, mẹ lại cười gì vậy ạ?”
“Khụ, cũng có người giới thiệu đối tượng cho mẹ.”
“Người giới thiệu cho hai người là cùng một người!” Nhìn dáng vẻ không nhịn cười được của hai người họ, sắc mặt của Phùng Thư Nhân rất là khó coi.
“Đúng rồi đó! Ha ha thôi quên đi, thực ra không phải vậy, Bọn dì đang nghĩ xem nên mua cái gì khi được phát lương. Con chơi tiếp là được rồi.” Điều chỉnh xong tâm tình của mình, Lý Vân Vân nghiêm túc nói.
“Cái này còn tiếp tục gì nữa ạ? Chú ấy đã úp rổ con đó!”
“Ha ha ha ha!” Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân không nhịn được cười. Mà Phùng Thư Nhân nhìn thấy hai người cười đùa như vậy, cô cũng phì cười theo. Ban đầu cô cũng không có muốn đi tố cáo, tuy nhiên Cổ Dục lại có thể nhảy cao úp rổ như vậy, thật sự khiến cho người ta rất bất ngờ…
Mà lúc này đương nhiên Cổ Dục không biết chuyện gì đang xảy ra ở sân sau, bây giờ hắn vẫn còn đang luyện tập úp rổ ở trong sân.
Loại cảm giác lần đầu tiên thế này thật sự rất tuyệt.
Cổ Dục tiếp tục thử ném rổ kiểu xoay người, thử ném rổ đổi tay dưới hông, ném rổ 360 độ. Thậm chí thử ném rổ và xử lý kiểu như Zach LaVine và Aaron Gordon.
Tất cả động tác đều thành công, mà sau cái này hắn bắt đầu lui về phía sau một bước vẫn ném vào rổ. Tiếp đó thì lùi về phía sau hai bước vẫn ném rổ thành công. Tiếp tục lùi về phía sau ba bước, lúc này gần như dẫm lên đường biên ba điểm, lần này ném gỗ mới thất bại. Thế nhưng, cái này so với úp rổ thì cảm giác sảng khoái và nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tiếp đó hắn lại lui về sau một chút, trực tiếp bước ra bên ngoài vạch 3 điểm. Sau đó nhảy lên ném rổ dội tấm bảng vào rổ. Quá tuyệt! Người khác đứng ở vạch 3 điểm để ném, mà Cổ Dục thì lại nhảy lên quăng vào rổ.
“Nếu đột nhiên nước giếng không còn nữa, hẳn là mình cũng có thể đi đấu NBA, lương một năm cũng 20 triệu USD đó nha!” Chỉ dựa vào thể chất của cơ thể, Cổ Dục cảm thấy số tiền này vẫn còn hơi ít một chút. Thế nhưng chuyện này chắc chắn là không thể xảy ra, hắn còn có nước giếng ở đây, rời đi là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là thể chất cơ thể của Cổ Dục tốt như vậy, rõ ràng đến từ việc hắn nhận được kỹ năng chiến đấu, còn có sự hỗ trợ mạnh mẽ của nước giếng giúp hắn cải tạo cơ thể. Chỉ cần hắn vẫn cứ tiếp tục uống nước giếng, sau này có thể trực tiếp ở vạch 3 điểm nhảy lên úp sọt cũng là chuyện không thành vấn đề.
Dù sao thì có sự hỗ trợ của nước giếng, úp rổ ở vạch ba điểm thì tính là cái gì chứ?