“Nếu nhìn vào luật pháp của quốc gia chúng ta thì bắt giết động vật nằm trong danh sách bảo hộ,nhẹ thì bị xử 10 năm tù có thời hạn. Mà bọn mày cùng tình tiết giảm nhẹ tội thì không có miếng liên quan nào cả. Vì vậy, tất cả bọn mày chính là lãnh án tù chung thân. Nếu ở trong đó các người biểu hiện tốt thì sau hai năm có thể đổi thành 18 năm tù có thời hạn. Các người đều phải ngồi mốc meo trong nhà lao cũng phải hai mươi năm, đến lúc đó nếu biết đường hối cải thì vẫn có thể làm người bình thường. Thế nhưng nhìn lại thân thể của mày xem, có thể sống đến lúc ra khỏi nhà tù được hay sao?”
Nhìn thấy gã răng vàng khè đang nằm rạp trên mặt đất với vẻ mặt mơ hồ kèm theo nỗi khiếp sợ, Cổ Dục cũng nở nụ cười.
Mà vào lúc này, ở bên kia hổ Đông Bắc cũng đã cắn bả vai của tên kia và lôi hắn đi tới. Người này đã bị ngất đi vì đau đớn, thế là bị con hổ ném vào đám người đang nằm chất đống đằng kia. Mà khi nhìn thấy hắn lồng ngực hắn vẫn còn phập phồng thở nhẹ, Cổ Dục khẽ gật đầu một cái, gã còn sống thì tốt rồi.
Đương nhiên, Cổ Dục cũng không phải sợ phiền phức, người này cho dù có chết thì cũng không có quan hệ gì với hắn. Cũng không phải là do hắn giết, mà là bị hổ cắn chết. Nếu có năng lực thì đi tìm con hổ này mà đòi công bằng, mặc kệ là tình người hay là dựa theo pháp luật đều không có nửa xu quan hệ gì tới hắn.
Sở dĩ hắn ra lệnh cho hổ nhẹ tay chính là vì suy nghĩ cho nó.
Vốn dĩ con người cũng không phải là thực đơn của hổ, thế nhưng nếu hổ ăn qua thịt người thì đó lại là chuyện khác. Vì lí do gì mà ở đất nước Ấn Độ bên kia thường xuyên xảy ra tình trạng hổ tấn công con người?
Chẳng qua cũng là vì những con hổ kia cũng đã từng ăn thịt người. Sau khi ăn qua thịt người thì theo bản năng nó sẽ cho rằng, người và thỏ cùng những con vật khác không hề có gì khác nhau. Hơn nữa con người thì rất nhiều, còn dễ dàng bắt được. Sau khi chúng ăn qua thịt người rồi, cũng làm biếng không thèm đi bắt giết lợn rừng hay con vật khác, mà chúng sẽ chủ động đi tấn công con người.
Đến lúc đó, loại hổ thế này cũng chỉ có một con đường duy nhất. Đó chính là bị con người săn giết.
Cổ Dục cùng con hổ cái này xem ra có duyên, hắn hy vọng là con hổ này sẽ không bị giết. Chính vì thế cho nên hắn mới không để cho nó ăn thịt người, cũng may là nó chịu nghe lời Cổ Dục.
“Đám người bọn mày đừng có giả bộ, tất cả đều đứng lên hết cho tao. Mang theo đám người bị thương này đi theo tao!” Nhìn thấy hổ đã xử lý xong, Cổ Dục cũng đứng lên hô một tiếng. Mấy tên kia bị thương cũng không nặng, cho nên cũng không dám tiếp tục giả vờ ngất, chỉ có thể đành bò dậy.
Sau đó dùng những cái lều vải làm cán đỡ, thế là cả đám kéo mấy gã bị thương đi.
“Mang bọn hắn đi ra ngoài đi! Tuy nhiên cũng nên nhanh chân một chút, tôi cũng không muốn ở đây qua đêm đâu.” Sờ lên cái đầu to của con hổ, Cổ Dục cũng vác cung tên lên vai. Hắn nhìn đám người này với vẻ mặt lạnh lùng rồi nói.
Nếu như những người này muốn chạy trốn, hay là muốn công kích hắn thì Cổ Dục cũng không ngại đâm chúng mấy nhát.
Thực chất mà nói thợ săn trộm quả thật cũng không được tính là một kẻ liều mạng chân chính.
Bởi vì nếu như thật sự là kẻ liều mạng thì bọn hắn sẽ không tới săn trộm động vật hoang dã mà phải đi giết người mới đúng, săn trộm động vật hoang dã kiếm tiền làm sao nhanh bằng đi giết người được?
Không cần biết là bắt cóc hay là làm sát thủ, họ muốn sống hơn là kiếm được tiền.
Thế nên dưới sự uy hiếp của Cổ Dục, những người này đều rất sợ hãi và thành thật.
Nhân lúc mặt trời còn chưa xuống núi, đám người Cổ Dục cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Hổ Đông Bắc đi ở phía trước mở đường còn Cổ Dục đi theo sau áp chế, Vua Núi thì ở bên cạnh nhìn chằm chằm bọn người này. Một người, một chó, một hổ cứ như vậy áp mấy người này ở giữa men theo đường rừng nhanh chóng đi ra ngoài.
Thứ duy nhất lạc lõng trong bầu không khí của đội ngũ này chính là hai con hổ Đông bắc con kia.
Hổ Đông Bắc con thật sự rất dài, bình thường những con hổ này sau khi sinh cần được bú sữa mẹ ít nhất từ năm đến sáu tháng mới có thể cai sữa. Hổ mẹ sẽ bảo vệ con trong thời gian từ hai năm mới có thể để nó tự lập, nên cho dù hơn một tháng không gặp, nhưng hai con hổ con này trông vẫn còn bé xíu.
Hai con hổ con này cứ chạy tới chạy lui, có khi chạy đến người hổ mẹ đùa nghịch, có lúc lại chạy đến những người bên kia nhe răng uy hiếp, còn không lại chạy tới bên cạnh Cổ Dục dùng đầu đụng vào chân Cổ Dục. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Có lẽ là lúc nãy bọn chúng nhìn thấy hổ mẹ dùng một chiêu đánh được không ít người, cho nên bọn chúng cũng muốn học hỏi một ít. Nhưng phải nói rằng, bộ dạng bọn chúng bắt chước lại nhìn thật vui, thỉnh thoảng hổ mẹ cũng sẽ cắn hai con nhóc này thể hiện tình yêu.
Nhìn hai con vật nhỏ bé này, vốn dĩ Vua Núi vẫn luôn lạnh lùng cũng không nhịn được mà quan tâm nhìn chúng, có thể mãnh nam yêu thích những động vật nhỏ như vậy và mãnh thú cũng không ngoại lệ.
“Gào!” Vào lúc đoàn người Cổ Dục sắp đi ra khỏi rừng rậm. Lúc này hổ Đông Bắc đi ở đằng trước cũng dừng lại, gầm nhẹ một tiếng.
Nghe được tiếng hổ Đông Bắc rống, Cổ Dục cũng không nhịn được mà nhìn sang, hắn phát hiện ở phía trước dường như có rất nhiều người. Nếu như là ban ngày hắn có thể không thấy rõ lắm, nhưng vì trời đã chập tối, mọi người đều bật đèn pin lên, cho nên Cổ Dục thấy rất nhiều ánh sáng.
“Chắc là cảnh sát đã tới.” Cổ Dục nghiêm túc lắng nghe thấy được tiếng chó sủa, hắn nở nụ cười. Sau đó vẫy vẫy tay với con hổ Đông Bắc cùng hai con hổ con.
“Phía trước có rất nhiều người, bọn mày để bọn chúng nhìn thấy thì không hay. Bọn mày đi về trước đi, sau này có duyên sẽ gặp lại!”. Cổ Dục xoa đầu của hổ Đông Bắc, vừa cười vừa nói. Nghe được vậy, hổ mẹ dùng đầu cọ cọ vào tay Cổ Dục, sau đó dẫn hai con của mình đi vào trong núi sâu.